Vương Hải Ninh không hiểu ý tứ của Trì Vãn Chiếu, còn muốn hỏi lại, Khổng Hi Nhan đã ôm quần áo vào cửa, cô cũng ngậm miệng lại.
Cơm tối vẫn do cô nấu, Khổng Hi Nhan ở bên cạnh dùng nồi lớn đun sôi nước chuẩn bị tắm rửa.
Vương Hải Ninh nhìn Khổng Hi Nhan ngồi trên ghế ném củi vào, ho nhẹ hỏi:
"Hi Nhan, em cảm thấy con người Trì tổng thế nào?"
Khổng Hi Nhan đang thêm củi, nghe được lời của Vương Hải Ninh cũng không ngẩng đầu lên trả lời:
"Rất tốt, sao vậy? "
"Không có gì."
Vương Hải Ninh mở nồi lớn ra, dùng muỗng vớt lớp bọt trên mặt cháo đang nấu bỏ đi, sau đó đậy nắp thở dài ra khỏi phòng bếp.
Trì Vãn Chiếu đang ôm Yên Yên đứng ở bên ngoài.
Hai người tầm mắt giao nhau, trong đáy mắt Trì Vãn Chiếu mang theo sự lạnh lùng lướt qua người Vương Hải Ninh đi vào phòng bếp.
Khổng Hi Nhan vừa đẩy củi vào xong, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ánh lửa chiếu vào đỏ bừng, tựa như quả táo chín, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Trong nhà bếp cũng có một số thiết bị điện, có lẽ đã lâu không sử dụng, tất cả đều đặt qua một bên, Trì Vãn Chiếu vào nhà bếp sau đó đặt Yên Yên xuống, nói với Khổng Hi Nhan:
"Cần tôi giúp không?"
Khổng Hi Nhan ngẩng đầu lên:
"Không cần, cô đi ra ngoài trước đi, chờ tôi..."
Trì Vãn Chiếu đi thẳng đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu ngắt lời người kia:
"Tôi giúp cô."
Ánh lửa chiếu lên, đôi mắt đen láy của cô sáng hơn.
Lời từ chối đến bên miệng không có nói ra, giọng Khổng Hi Nhan chậm rãi.
"Được."
Từ trước tới nay Trì Vãn Chiếu chưa từng thấy qua những thứ này, thậm chí còn chưa từng nhóm lửa, trên mặt lạnh nhạt tuy rằng không có dị thường nhưng lúc ngọn lửa phừng lên, cô vẫn theo bản năng rụt lại.
Đôi mi thanh tú bất giác nhíu lại.
Ngọn lửa vẫn đang cháy, giống như lò lửa nhỏ, ấm áp dễ chịu.
Chiếu lên người cô ánh sáng màu đo đỏ.
Chỉ là trong chốc lát, Trì Vãn Chiếu thấy ngọn lửa vừa mới cháy mạnh có xu hướng tắt, cô cầm một cây củi khô bằng cánh tay nhét vào.
Ngọn lửa đã tắt.
Cô nhịn không được học bộ dáng Khổng Hi Nhan thổi thổi, không hề có phản ứng, Trì Vãn Chiếu mím môi mặt trầm xuống, vẫn là Khổng Hi Nhan đang bận rộn nhìn thấy người kia nhíu chặt đôi mày cô chạy tới cười nói:
"Sao vậy? "
Trì Vãn Chiếu lên ngẩng đầu đối diện với Khổng Hi Nhan, nhìn sang chỗ khác:
"Không có gì."
Khổng Hi Nhan chỉ đi vào trong liếc mắt nhìn liền biết xảy ra chuyện gì, cô cười thành tiếng:
"Không ngờ còn có chuyện Trì tổng không làm được."
Gương mặt Trì Vãn Chiếu vốn đã lạnh xuống nay càng thêm u ám.
Khổng Hi Nhan cũng không trêu chọc cô nữa, cô lấy một ít cỏ khô đặt dưới củi, nhẹ nhàng thổi, quay đầu nói với Trì Vãn Chiếu:
"Làm như vậy. "
Trì Vãn Chiếu tiến lên, lúc Khổng Hi Nhan quay đầu, cánh môi lướt qua khóe môi Trì Vãn Chiếu, cô giật mình mấy giây, chớp chớp mắt, lửa từ cỏ khô đã bùng lên, Trì Vãn Chiếu vội vàng ôm đầu Khổng Hi Nhan vùi vào trong lòng mình.
Lúc Vương Hải Ninh vào bếp nhìn hai người đang núp ở chỗ nhóm lửa ôm nhau.
Cô ho nhẹ, Khổng Hi Nhan nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Trì Vãn Chiếu, một câu cũng không nói liền rời đi.
Vương Hải Ninh nhìn chằm chằm hướng Khổng Hi Nhan rời đi lạnh lùng nói:
"Trì tổng, tôi nghe nói cô và Hi Nhan chỉ là quan hệ hợp đồng, hy vọng cô không nên đi quá xa."
Trì Vãn Chiếu thu liễm sự dịu dàng trong con ngươi, ánh mắt sắc bén, cô ngước mắt nhìn Vương Hải Ninh:
"Không biết Vương tiểu thư lấy thân phận gì nói với tôi những lời này? "
Vương Hải Ninh hít một hơi, sườn mặt có ba phần tương tự Trì Vãn Chiếu:
"Hi Nhan giống như em gái tôi, tôi không hy vọng em ấy bị tổn hại."
Trì Vãn Chiếu cười nhạo:
"Em gái? "
"Vậy tôi lấy thân phận người kết hôn hợp pháp với Khổng tiểu thư hy vọng Vương tiểu thư -- đừng tự mình thêm cảnh diễn nữa."
Ánh mắt Vương Hải Ninh thâm trầm, vẫn lạnh lùng như cũ, cô nhìn chằm chằm Trì Vãn Chiếu, mở miệng hỏi:
"Cô thích Hi Nhan? "
Trì Vãn Chiếu đi đến bên cạnh Vương Hải Ninh, nhìn thẳng vào mắt Vương Hải Ninh, vẻ mặt nghiêng qua của hai người đều giống nhau, trong phòng bếp chỉ nghe thấy một tiếng trả lời trong trẻo.
"Phải thì sao."
Cô nói xong liền bước ra khỏi phòng bếp.
Vương Hải Ninh ở phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của người kia thật lâu mới thu hồi ánh mắt.
Sau bữa cơm tối, Khổng Hi Nhan ôm quần ngủ áo ngủ đi vào nhà vệ sinh tắm rửa trước, trong phòng chính chỉ còn hai người là Trì Vãn Chiếu cùng Vương Hải Ninh, hai người ngồi mặt đối mặt, ai cũng không nhìn ai, cuối cùng Yên Yên nhảy lên bàn bốn góc, đang bình tĩnh đứng ở giữa hai đĩa thức ăn.
Trì Vãn Chiếu cùng Vương Hải Ninh đồng thời vươn tay ra, Yên Yên nhanh chóng nhảy xuống, tay hai người chạm vào nhau, tay Vương Hải Ninh vừa vặn đặt trên mu bàn tay Trì Vãn Chiếu.
Khổng Hi Nhan từ trong phòng tắm đi ra, trên đầu là khăn khô, cô lau qua loa, nhìn thấy động tác của hai người bên kia, giật mình:
"Hai người?"
Tay Vương Hải Ninh nhanh chóng thu hồi lại, bắt đầu đứng dậy thu dọn chén đũa, sắc mặt Trì Vãn Chiếu lãnh đạm.
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn cửa nhà vệ sinh.
Vừa rồi tư thế cô bước ra khỏi cánh cửa này không đúng sao?
Hai người trong phòng đều không mở miệng giải thích, ánh mắt hoài nghi của Khổng Hi Nhan quét lên người bọn họ, cuối cùng thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phòng của mình, Trì Vãn Chiếu cũng cầm áo ngủ đi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng, Yên Yên vui vẻ đi theo phía sau lưng cô, meo meo lên tiếng.
Khổng Hi Nhan thổi khô mái tóc dài, ôm nó từ mặt đất lên, đầu chống lên trán nó hỏi:
"Yên Yên, vừa rồi mi thấy hai người bọn họ làm gì không?"
Yên Yên:
"Meo meo..."
Tên đầu sỏ trừng mắt vô tội, chớp chớp nhìn Khổng Hi Nhan, vươn đầu lưỡi màu hồng nhạt có gai liếm lòng bàn tay Khổng Hi Nhan.
Bộ dạng ngoan ngoãn.
Khổng Hi Nhan nhất thời sờ sờ đầu nó:
"Vẫn là Yên Yên đáng yêu nhất. "
"Meo meo..."
Yên Yên từ trong lòng cô nhảy xuống, cô nằm ngang trên giường, đầu ngón tay chạm vào vỏ điện thoại, cô cầm điện thoại lên nhìn, trên WeChat có tin nhắn.
Đồng Duyệt gửi một tin: Lúc trở về đừng quên, có việc gì thì liên hệ với chị bất cứ lúc nào.
Khổng Hi Nhan trả lời: Dạ.
Đồng Duyệt: [Mỉm cười].
Hai cái còn lại là của Tiếu Thừa.
Tin nào cũng như tin nấy đều ân cần thăm hỏi, còn có một câu là hẹn nàng buổi tối ra ngoài chơi.
Khổng Hi Nhan soạn một tin nhắn từ chối gởi đi.
Vừa mới gửi đi liền nhận được tin nhắn của Phó Thu.
Phó Thu: Khổng tỷ, chị đi đâu vậy, em nhớ chị!!!
Khổng Hi Nhan nhìn thấy dấu chấm theo thói quen của Phó Thu cũng cảm thấy quen thuộc, cong môi trả lời: Không có ở đâu, về nhà.
Phó Thu: Về nhà? Nhưng em nhớ nhà Khổng tỷ không phải ở thành phố B sao?
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút: Chuyển nhà rồi.
Phó Thu: Ồ...
Phó Thu: Vậy khi nào chị về.
Khổng Hi Nhan tính toán thời gian: bốn ngày sau.
Phó Thu: Được rồi, vậy em chỉ có thể liếm liếm Phá kén sống qua ngày.
Khổng Hi Nhan cười khẽ, tối nay có hai tập Phá kén, nhưng pin điện thoại di động của cô không đủ, huống hồ tín hiệu ở đây lại kém, không có cách nào để xem.
Nửa tiếng sau, cô vào weibo, thấy không ít người hâm mộ đã thảo luận về chủ đề phát sóng tối nay.
- Tôi cảm thấy Thiên Thiên vẫn nên lựa chọn Thái tử đi, tướng quân bản truyền hình không xứng với cô ấy.
- Đồng ý, bàn về diễn xuất, Thái tử hơn một bậc, luận về nhan sắc, Thái tử khỏi phải nói cho nên bầu thái tử một phiếu!
- Người lầu trên có mù không? Sở Thiên rõ ràng thích tướng quân hiểu không? Đòi sống đòi chết còn không phải là tướng quân thì không gả.
- Cắt thái tử diễn xuất tốt? Cô nên đi tìm bác sĩ thần kinh đi.
- Nói chuyện đừng quá khó nghe, ban đầu thì tốt, đừng tưởng rằng fan của Tiếu Thừa nhiều là có thể đảo ngược trắng đen, chúng tôi cũng không phải hướng về phía Tiếu Thừa, chúng ta là fan của tiểu thuyết thôi!
-Trời ơi các người ồn ào quê mùa quá, Khổng Tiểu Tam ai thích thì lấy đi, được chưa!!! Dù sao đừng nhúm chàm anh Tiếu của tôi!
- Đồng ý!
-Tán thành!
- Một đám ngốc nghếch, cả ngày cứ gáy người ta là Khổng Tiểu Tam, dựa vào lương tâm mà nói, bộ phim này nếu không phải Sở Thiên là Khổng Hi Nhan diễn, có thể hot à? Mọi người nói vào đề tài được không? Thiếu nữ thiên tài ba năm trước không phải chỉ để nói chơi đâu? Nói cho cùng, còn không phải là Tiếu Thừa các người cọ nhiệt Khổng Hi Nhan à.
- Thối lắm!!!!! Bất quá chỉ là tiểu tâm, tụi này chẳng thèm cọ nhé!
- Ha ha, tụi mày không muốn, nhưng chính chủ của các người nguyện ý.
Khổng Hi Nhan nhìn thấy đánh giá này nhíu mày, cảm giác quen thuộc dâng lên, cô nhìn ID, quả nhiên là Không bao giờ nói dối.
Không chỉ là