Trước đây Khổng Hi Nhan làm việc và nghỉ ngơi không ổn định, bởi vì mệt nhọc có lúc một ngày ngủ 4 tiếng là chuyện thường nhưng hai năm qua, làm việc và nghỉ ngơi ngược lại ổn định hơn, đến giờ là lên giường nghỉ ngơi. Cô mang theo con mèo trắng đặt trên giường, nghiêng đầu xoa cái bụng mềm của nó, nhớ lại vừa rồi Trì Vãn Chiếu gọi nó là gì.
"Yên Yên?"
Cô do dự kêu thử, con mèo trong lòng nhấc đầu nhìn cô, con ngươi màu xanh thẳm trong suốt cực kỳ đẹp, cô nhịn không được xoa đầu Yên Yên, nhỏ giọng gọi thêm vài tiếng:
"Yên Yên, Yên Yên."
Con mèo trắng meo meo hai tiếng, đứng lên lắc lắc, Khổng Hi Nhan nằm thẳng, Yên Yên bước nhỏ đến trong lòng Khổng Hi Nhan, ngồi xuống, vươn cái đầu lưỡi béo mập liếm liếm móng vuốt.
Khổng Hi Nhan: ...
Một cục nặng nề.
Thở muốn không nổi.
Cô ngồi dậy, đem Yên Yên đặt trên hai chân, xoa bộ lông trắng của nó.
Lông rất dày nhưng xử lý tốt, sạch sẽ như tuyết, tay sờ lên mềm mại, giống như bông vải, Khổng Hi Nhan xoa hai cái không nhịn được đem mặt vùi vào trong bộ lông trắng đó.
Thật sự rất thoải mái!
Cô thích mèo, trước khi chưa ra mắt nhà cô có nuôi một con mèo 4 5 năm, quan hệ rất tốt sau này ra mắt cô cũng không thường xuyên về nhà, ba cô muốn đem con mèo tặng cho người khác, cô không đồng ý nên mang theo bên mình nuôi.
Đó chỉ là một con mèo nông thôn, tính cách quái đản, không nghe lời, lúc nhìn người thì có loại khí thế như nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, fan hâm một đặt cho nó cái biệt danh Nữ vương.
Đáng tiếc Nữ vương của cô không có chết già.
Mấy tuần ba cô gặp chuyện không may, cô ở trong bệnh viện bận rộn như con quay, căn bản không có thời gian chăm sóc nó, vốn có trợ lý chăm sóc nhưng cũng bởi vì chuyện của công ty nên bỏ chạy, chờ cô trở về chỗ ở thì đã trống rỗng.
Cái gì cũng không có.
Trong điện thoại của cô còn tin nhắn của trợ lý gởi tới: Khổng tỷ, xin lỗi, Nữ vương mấy hôm trước chạy ra ngoài chơi không may bị xe tải đụng....
Khổng Hi Nhan nhắm mắt lại, hai tay dần siết chặt, Yên Yên cảm nhận được cảm xúc lên xuống của cô nó trợn mắt ngẩng đầu meo meo mấy tiếng, còn dùng đầu cọ cọ lên nắm tay của cô.
Mềm mềm chạm vào đầu ngón tay, Khổng Hi Nhan mở mắt, đối diện với đôi mắt phát quang của Yên Yên, cô cười cười, đưa tay ôm nó vào lòng, thật là vật nhỏ khiến người yêu thích.
Một người một mèo ở trên giường nghỉ ngơi, tiếng gõ cửa có tiếng tấu vang lên, Khổng Hi Nhan nhíu mày.
"Ai?"
Trì Vãn Chiếu giọng lạnh nhạt từ cửa bay tới:
"Là tôi."
Khổng Hi Nhan thở phào, cảm giác mình có tố chất thần kinh, ở cái nhà này ngoại trừ người kia còn có thể là ai.
Cô vội xuống giường, mang dép đi mở cửa, nhìn thấy trì Vãn Chiếu ôm chăn và gối đầu đứng ở cửa.
Khổng Hi Nhan:...
Trì Vãn Chiếu ôm ôm cái chăn sắp rơi, nhìn về phía Khổng Hi Nhan:
"Phiền cô nhường đường cho."
Khổng Hi Nhan:
"Trì tổng, đây là phòng của tôi."
Trì Vãn Chiếu sau khi đi vào đem gối và chăn cất xong đi ra nói:
"Tôi biết, nên tôi mang theo chăn đến."
Khổng Hi Nhan:
"Không phải, tôi nhớ kỹ trên hợp đồng viết rất rõ ràng, chúng ta không cần ngủ chung một cái giường."
Trì Vãn Chiếu khẽ gật đầu:
"Chính xác."
"Thế nhưng hợp đồng cô vừa ký có ghi rõ, ngoại trừ ra ngoài quay phim, những khoảng thời gian khác đều ở cùng Yên Yên."
Đầu óc Khổng Hi Nhan có chút mông lung, có liên quan sao?
Chẳng lẽ bây giờ cô không mang theo Yên Yên ngủ chung à?
Trì Vãn Chiếu đang quậy cái gì!?
Nhìn thấy Khổng Hi Nhan vẫn còn trong trạng thái mờ mịt, Trì Vãn Chiếu ngồi trên giường, đưa tay ôm Yên Yên lên, ngón tay quát quát chóp mũi béo mập của nó.
Cô bình tĩnh mở miệng:
"Buổi tối ngủ, tôi không-thể-rời-xa-Yên-Yên."
Khổng Hi Nhan:...
Đây không phải là trá hình của chung giường chung gối?
Trì Vãn Chiếu đang bẫy cô?
Ánh mắt của Khổng Hi Nhan hoài nghi nhìn chằm chằm người trước mặt, tuy nói người kia không phải mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng có vài phần tư sắc, lẽ nào người kia có ý đồ với mình?
Khổng Hi Nhan không thể tiếp thu, cô suy nghĩ một chút nói:
"Trì tổng, hay là cô mang Yên Yên về phòng đi?"
Trì Vãn Chiếu khẽ cười, nhìn Khổng Hi Nhan bằng nửa con mắt:
"Khổng tiểu thư sợ tôi có ý đồ với cô à?"
Khổng Hi Nhan không có trả lời, đôi mắt sáng liếc nhìn qua một bên.
Trì Vãn Chiếu:
"Khổng tiểu thư quả thực có vài phần tư sắc nhưng tôi sẽ không đói bụng ăn quàng đâu."
Khổng Hi Nhan có ý muốn chặn miệng của tên nào đó.
Trì Vãn Chiếu thấy người kia vẫn nhìn nơi nào đó, môi mỏng khẽ mở:
"Hay là cô cảm thấy... cô đáng yêu hơn Yên Yên?"
Khổng Hi Nhan:...
Cô không đáng yêu ở chỗ nào?
Hừ! Sao cô lại lượn quanh câu hỏi của Trì Vẫn Chiếu nữa rồi.
Khổng Hi Nhan xoay người nhìn Trì Vãn Chiếu, phòng của cô chỉ mở đèn bàn trước giường cũng không quá sáng, nhưng ánh sáng chiếu lên góc nghiêng gương mặt của Trì Vãn Chiếu một cách rõ ràng, đường cong hoàn mỹ, cô suy nghĩ suy xét rồi mở miệng:
"Trì tổng, cô dẫn Yên Yên về phòng đi."
Mặt Trì Vãn Chiếu lạnh đi ba phần:
"Khổng tiểu thư cùng một vấn đề tôi không muốn lặp lại 2 lần, chúng ta đều theo yêu cầu của mình, bây giờ cô muốn nuốt lời?"
Khổng Hi Nhan cắn chặt răng:
"Không phải."
Trì Vãn Chiếu:
"Lên giường."
Khổng Hi Nhan:...
Giường rất lớn, Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu đều nhất quyết mỗi người một bên, hai cái gối đầu, Yên Yên nằm ngang giữa hai người. Nó rõ ràng yêu thích Trì Vãn Chiếu hơn, đầu đặt trên vai Trì Vãn Chiếu, đuôi hướng về phía Khổng Hi Nhan, liên tục lắc lư, chiếc đuôi mượt mà quét từ gò má đến cổ Khổng Hi Nhan, ngứa ngứa.
Khổng Hi Nhan buồn bực không lên tiếng, nắm lấy cái đuôi lắc lư không ngừng của Yên Yên nhét xuống mông của nó, còn chưa kịp rút tay về cái đuôi của Yên Yên lại giơ lên, vừa vặn đánh lên mặt cô.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.
Trì Vãn Chiếu nằm nghiêng trên giường, nhìn hành động ngây thơ của Khổng Hi Nhan, mặt mày sắc sảo cũng trở nên dịu dàng hơn một chút, ánh mắt lơ đãng quét qua.
3 năm trước đây mặc dù Khổng Hi Nhan mới ra mắt nhưng đã leo lên vị trí tứ tiểu hoa đán, thứ nhất là do kỹ thuật diễn tốt, chỉ đóng vai chính một bộ phim điện ảnh thì ngày đầu mở bán vé đã tạo nên một đỉnh cao mới, đoạt vô số giải thưởng.
Hoàn thành một đoạn truyền kỳ.
Thứ 2 chính là giá trị nhan sắc cao.
Tần thủ nga mi, phong cơ tú cốt xinh đẹp không hề khoa trương nhưng khiến người ta không bỏ qua được.
*Tần thủ nga mi, Xảo tiếu thiến hề, Mĩ mục phán hề" 螓首蛾眉, 巧笑倩兮, 美目盼兮 (Vệ phong 衛風, Thạc nhân 碩人) Trán nàng rộng và vuông đẹp như trán cồ cộ, lông mày nhỏ và dài như râu con ngài. Con cồ cộ, vì trán nó rộng mà vuông, cho nên người nào đầu trán đẹp gọi là tần thủ 螓首. Ta quen đọc là chữ trăn.
Cứ như vậy nằm trên giường, chăn che kín mít, chỉ để lộ cái đầu, nhưng cũng có thể khiến ai cũng mơ tưởng không giới hạn.
Trì Vãn Chiếu dần thu hồi đường nhìn, tắt đèn, trong phòng nhất thời tối đen, Yên Yên nhịn không được hướng vào lòng Trì Vãn Chiếu cọ cọ, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.
Khổng Hi Nhan chưa ngủ, cô ở trên giường lật qua lật lại, cuối cùng nhịn không được hỏi:
"Trì tổng, ảnh chụp khi nào cô đưa cho tôi?"
Tay Trì Vãn Chiếu đang vuốt ve hơi ngừng lại, giọng lành lạnh xé toạt bóng tối:
"Còn chưa tới lúc."
Khổng Hi Nhan nhịn, không nói chuyện.
Tư thế ngủ của Trì Vãn Chiếu rất tốt, hầu như không có thay đổi vị trí, Yên Yên rúc vào cạnh cánh tay của cô, tiếng hô hấp một người một mèo đều đặn.
Chỉ có Khổng Hi Nhan mở mắt đếm sao.
Bên cạnh