Chương 87: Không cần
Bầu không khí trong xe rất nặng nề, sắc mặt Trì Vãn Chiếu cũng không tốt lắm, Khổng Hi Nhan dùng dư quang nhìn người kia vài lần sau đó cụp mắt, hỏi:
"Rốt cuộc xảy chuyện gì? "
"Có phải có liên quan đến Hải Ninh hay không?"
Lúc trước ở Trường Ninh cô đã nghi ngờ, thái độ của Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu rất kỳ quái, hai người luôn khiến cho cô một loại cảm giác họ đã quen biết trước.
Nhưng sau đó ở chung, lại không có gì khác thường.
Nó giống như đó chỉ là ảo tưởng của cô.
Trì Vãn Chiếu nghe được câu hỏi của Khổng Hi Nhan bật tấm vách ngăn ghế sau lên, trong buồng xe phía sau chỉ có hai người họ, Khổng Hi Nhan không hiểu nhìn Trì Vãn Chiếu:
"Sao? "
"Vương Hải Ninh."
Trì Vãn Chiếu dừng lại một lúc quay đầu đối diện với Khổng Hi Nhan:
"Là con của ba chị."
Khổng Hi Nhan nghẹn lời nhìn người kia trân trối, đôi mắt sáng hiện lên kinh ngạc, dường như bị lời nói của người kia kinh động đến đầu óc mơ hồ.
Có ý gì?
Hải Ninh là con gái của ba cô ấy?
Hải Ninh và Trì Vãn Chiếu?
Không thể nào.
Khổng Hi Nhan lắc đầu, tim cô nhảy vọt, đầu óc choáng váng hỏi ngược lại:
"Chị đang giỡn với em hả?"
Trì Vãn Chiếu ôm lấy vai cô, cằm đặt trên đỉnh đầu Khổng Hi Nhan, giọng yếu ớt:
"Chị xin lỗi, chị nên nói với em sớm hơn."
Vốn dĩ cô định hai ngày này sẽ cùng Khổng Hi Nhan thẳng thắn, nhưng không ngờ Trì Huyên sẽ tới.
Hơn nữa còn trực tiếp đến căn hộ.
Gặp Vương Hải Ninh.
Điều này mới gây ra cục diện không thể cứu vãn được.
Sắc mặt Khổng Hi Nhan có chút cứng ngắc, cô ngửa đầu nhìn Trì Vãn Chiếu mím môi hỏi:
"Vì sao lúc trước không nói cho em biết? "
Trì Vãn Chiếu nhíu mày, mặt căng thẳng.
Khổng Hi Nhan cũng mơ hồ có tức giận:
"Tại sao trước đây chị không nói cho em biết? Chị và Hải Ninh, các ngươi giấu thật kỹ, thật sự nên để hai người đi đóng phim, các người..."
Trì Vãn Chiếu nghe được giọng điệu tức giận của Khổng Hi Nhan, cô ôm chặt lấy Khổng Hi Nhan:
"Xin lỗi."
Cô cúi đầu ghé sát vào tai Khổng Hi Nhan lập lại câu xin lỗi.
Bộ dáng yếu đuối không giống bình thường kiêu ngạo, hoàn toàn khác nhau.
Khổng Hi Nhan bị người kia ôm vào lòng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, toàn bộ lửa giận chậm rãi bình ổn lại, chỉ là hai mắt vẫn có chút tức giận, cô quay đầu sang chỗ khác:
"Nói xin lỗi với em để làm gì, em mới không..."
"Ưm!"
Trì Vãn Chiếu không đợi Khổng Hi Nhan nói xong liền niêm phong miệng lưỡi cô lại, Trì Vãn Chiếu không muốn nghe thấy những lời đả thương người của Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan đánh lên lồng ngực người kia, xúc cảm mềm mại, cô không nỡ dùng sức, giống như mèo cào.
Trì Vãn Chiếu một tay nắm lấy cổ tay Khổng Hi Nhan, tay kia ôm chặt bả vai cô, lúc hôn hai mắt nhắm chặt lại, lông mi dài run rẩy, Khổng Hi Nhan nhích qua kéo ra khoảng cách, ngón tay sờ mặt Trì Vãn Chiếu hỏi:
"Chị đang sợ hãi? "
Trì Vãn Chiếu ngước mắt nhìn Khổng Hi Nhan, sắc mặt mơ hồ tái nhợt, rũ mắt nói:
"Chị sợ chị ra sai quyết định. "
Khổng Hi Nhan không hiểu ý tứ của những lời này, chỉ bình tĩnh nhìn Trì Vãn Chiếu, Trì Vãn Chiếu nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen, Trì Vãn Chiếu dùng dăm ba câu nói về chuyện của Vương Hải Ninh và Trì gia.
Câu chuyện kết thúc, bầu không khí trong xe rơi vào im lặng kỳ lạ.
Cả hai đều không nói chuyện.
Chiếc xe đột nhiên dừng lại, sau đó Lục Hàn bước nhanh xuống xe đứng bên ngoài, gõ cửa xe:
"Trì tổng đến nơi rồi."
Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan nhìn nhau, hai người đồng thời xuống xe.
Trong nhà.
Vương Hải Ninh và Trì Huyên mỗi người ngồi một nơi, Yên Yên nằm sấp trên bàn trà, bác Lý đứng ở một bên đầu đều là mồ hôi, ông thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, nhìn thấy bóng dáng Khổng Hi Nhan cùng Trì Vãn Chiếu liền đi lên chào đón, cũng may tay chân vẫn lành lặn.
Khổng Hi Nhan nhìn khuôn mặt già nua của bác Lý suýt chút nữa bật khóc, mặt cô trầm xuống.
Quả nhiên còn chưa đi tới trước sofa liền nghe thấy Trì Huyên đứng lên lớn tiếng hỏi:
"Chị hai cô ta... chuyện gì thế này? "
"Tại sao cô ta lại ở nhà chúng ta!"
Đây là lần đầu tiên Khổng Hi Nhan nhìn thấy Trì Huyên, thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, ăn mặc xinh đẹp, trang điểm tinh tế, gương mặt khi tức giận cũng có vài phần tương tự Trì Vãn Chiếu, cô bé này vọt tới trước mặt Trì Vãn Chiếu trách cứ:
"Chị hai vì sao chị không nói lời nào!"
"Chị dẫn cô ta về nào lúc nào?"
"Chị đã nói cả đời này cũng không để cô ta tiến vào Trì gia mà!"
Cô bé này gào thét như kẻ điên, như thể sự tồn tại của Vương Hải Ninh làm cho cô ấy khó có thể hít thở, Trì Vãn Chiếu đè bả vai Trì Huyên quay đầu ra sau nói:
"Bác Lý, dẫn tam tiểu thư trở về nhà cũ."
"Em sẽ không về đó!!"
Trì Huyên mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc của Trì Vãn Chiếu, lui về phía sau hai bước, lửa giận tràn ngập trong đôi mắt xinh đẹp kia.
Sắc mặt Trì Vãn Chiếu chợt lạnh xuống:
"Trì Huyên, về trước đi, có một số việc chờ chị nói cùng em."
Trì Huyên chỉ tay về phía Vương Hải Ninh:
"Muốn đi cũng là cô ta đi! Dựa vào cái gì bắt em đi! Chị hai, rốt cuộc chị bị sao vậy hả? Chính là cô ta hại chúng ta bây giờ không còn nhà, vì sao chị còn bênh vực cô ta!"
Khổng Hi Nhan ở trên xe cũng đã biết người của Trì gia có địch ý với Vương Hải Ninh.
Nhưng cô ấy không nghĩ rằng nó nghiêm trọng đến thế.
Đã đến mức một khắc cũng không chịu nổi.
Trì Vãn Chiếu lạnh mặt, mặt mày ẩn chứa sắc bén, ánh mắt nhìn về phía Trì Huyên lộ ra hàn khí, cô mím môi nói:
"Nếu em ở đây quậy phá, ngay bây giờ chị sẽ đưa em về A quốc."
Tuy rằng giọng của cô thản nhiên, nhưng khí thế quanh người lạnh thấu xương, làm cho người ta không chút do dự tin tưởng cô thật sự sẽ làm như vậy.
Cơ thể Trì Huyên run lên.
Cũng không biết là tức giận hay là bị Trì Vãn Chiếu dọa sợ, ngũ quan vặn vẹo, nhìn chằm chằm Vương Hải Ninh.
Vương Hải Ninh bình tĩnh từ sofa đứng lên, đối mặt với Khổng Hi Nhan nói:
"Hi Nhan, nếu không có chuyện gì chị chuẩn bị lát nữa sẽ trở về Trường Ninh, có thời gian em về thăm nhiều nha."
Khổng Hi Nhan vội vàng gọi:
"Hải Ninh. "
Ánh mắt Trì Huyên đặt trên người Khổng Hi Nhan, hỏi:
"Đây là ai?"
Giọng của Trì Vãn Chiếu đã không còn tốt nữa rồi, mắt như lưỡi dao sắc bén, đôi môi mỏng khẽ mở:
"Đây là chị dâu của em. "
"Chị... chị dâu?"
Ánh mắt Trì Huyên chuyển đến trên người Khổng Hi Nhan lại chuyển đến trên người Vương Hải Ninh, nhanh như chớp cô tự cho rằng mình đã hiểu rõ, nói:
"Em hiểu rồi. "
"Vương Hải Ninh cô thật đê tiện! Cô lại dùng cách này tiếp cận chị hai tôi! "
Trì Vãn Chiếu không biết trong đầu đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, nhưng một chút kiên nhẫn còn sót lại của cô đã bị dùng hết, cô đưa tay trực tiếp kéo Trì Huyên đi, nói:
"Đi theo chị!"
"Em không đi!!"
Đột nhiên Trì Huyên như bị kích thích dùng sức gạt tay Trì Vãn Chiếu, cô nhìn về phía mấy người đứng trước mặt, Vương Hải Ninh, người mà họ nói là chị dâu của cô, còn có chị hai thần trí không rõ ràng của cô!
Tất cả đều điên rồi!
Tất cả họ đều điên rồi!
Lửa giận của Trì Huyên không giấu được nữa, đốt cháy mắt nàng đỏ tươi, khuôn mặt tương tự như Trì Vãn Chiếu, răng cắn ken két, cả người bị vây trong trạng thái căng thẳng.
Vương Hải Ninh không để ý đến Trì Huyên phát giận, cô coi như không nhìn thấy, chào hỏi Khổng Hi Nhan liền chuẩn bị lên lầu hai thu dọn hành lý, Trì Huyên giận dữ rống lên:
"Cô đứng lại!"
Thanh âm lớn đến chói tai.
Khổng Hi Nhan nhịn không được nhíu mày.
Trạng thái Trì Huyên vô cùng kém, thù hận đối với Vương Hải Ninh tựa như biển, Trì Huyên thấy Vương Hải Ninh không dừng lại, cô cúi đầu nhìn trái phải, đột nhiên đi tới bàn trà đưa tay cầm bình hoa to bằng cánh tay ném tới!
Động tác của Trì Huyên quá nhanh, ra tay tàn nhẫn, Trì Vãn Chiếu nhất thời không