Khổng Hi Nhan vẫn chưa tỉnh lại, Trì Vãn Chiếu canh giữ bên cạnh cô, một tấc không rời. Vương Hải Ninh trở về lấy ít vật dụng cần thiết đặt trong phòng vệ sinh, trong phòng bệnh là tiếng hít thở nặng nề, ai cũng không mở miệng, hai người cứ như hai pho tượng ngồi ở hai bên giường bệnh
Không biết qua bao lâu, có tiếng yếu ớt từ trên giường truyền đến.
Khổng Hi Nhan nhắm mắt lại dùng tay sờ ở vị trí đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhúm lại, bởi vì mất máu cho nên gương mặt tái nhợt không được tự nhiên, ở giữa hai cánh môi tràn ra tiếng rên rỉ đau đớn, suýt soa.
Trì Vãn Chiếu lập tức nắm lấy tay kia của Khổng Hi Nhan nhẹ giọng gọi:
"Hi Nhan? "
"Tỉnh rồi sao?"
Khổng Hi Nhan chậm rãi mở mắt, nhìn thấy thần sắc Trì Vãn Chiếu tiều tụy, đuôi mắt còn có chút đỏ ửng, đôi mắt sáng không còn rõ ràng ngày trước, bị các sợi tơ máu quấn lấy, tuy rằng vẻ mặt vẫn như thường, nhưng Khổng Hi Nhan lại cảm giác được người kia thở phào nhẹ nhõm.
Trì Vãn Chiếu đưa tay trước mặt cô:
"Tỉnh rồi?"
Cô vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Trì Vãn Chiếu, không trả lời.
Vương Hải Ninh nhìn thấy cảnh này quay ra cùng Trì Vãn Chiếu nhìn qua lại, sau đó cô có chút khẩn trương hỏi:
"Hi Nhan, em còn nhớ chị là ai không?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu, rụt rè nói:
"Không nhớ, Vương lão sư."
Ban đầu Vương Hải Ninh sửng sốt, sau đó phản ứng lại, tức giận trừng mắt nhìn Khổng Hi Nhan.
Vừa tỉnh dậy đã dọa người.
Sợ là ngứa da rồi.
Khổng Hi Nhan đối diện với ánh mắt của Vương Hải Ninh muốn nghiêng đầu cười cười.
Động tác quá lớn, đụng phải vết thương, nhất thời đau đến mức cô nhe răng trợn mắt, Trì Vãn Chiếu tay đặt lên thái dương của cô, nhẹ giọng nói:
"Đừng nhúc nhích. "
Khổng Hi Nhan cảm giác được cô quay đầu mình tìm đến một vị trí thoải mái, cảm giác đau đớn ở gáy cũng không mãnh liệt nữa, cô nắm lấy tay Trì Vãn Chiếu cong môi nói:
"Cứ như vậy, rất tốt. "
Trì Vãn Chiếu liền nắm ngược lại tay Khổng Hi Nhan, đôi môi mỏng khẽ mở:
"Còn đau hay không? Em có muốn bác sĩ đến xem không? "
"Không cần."
Khổng Hi Nhan từ chối:
"Em tốt lắm, chỉ là hơi khát, chị giúp em rót ly nước mang tới được không? "
Trì Vãn Chiếu nhìn sâu vào mắt cô:
"Được."
Trong phòng bệnh có máy lọc nước, nhưng Trì Vãn Chiếu vẫn cầm ly đi ra ngoài, Vương Hải Ninh nhìn về phía Khổng Hi Nhan nói:
"Có chuyện muốn nói với chị? "
Khổng Hi Nhan sợ đau liền nằm trên giường không nhúc nhích, giờ phút này nghe được lời của Vương Hải Ninh chỉ đảo mắt nói:
"Chuyện của chị và Trì gia, mình đều nghe rồi."
Tuy rằng Trì Vãn Chiếu tận lực dùng góc độ khách quan để nói về chuyện kia, cũng không nói Vương Hải Ninh cùng mẹ mình không tốt, nhưng Khổng Hi Nhan vẫn cảm giác được lệ khí* không tính là rõ ràng.
*戾气: lệ khí thường chỉ về tâm lý hoặc bầu không khí, nó gần nghĩa với sát khí nhưng lệ khí nhẹ hơn, không phải giết chóc.
Rốt cuộc thì Trì Vãn Chiếu vẫn có chút ngăn cách với Vương Hải Ninh.
Khổng Hi Nhan thở dài.
Trong tâm tư, cô đương nhiên đau lòng Hải Ninh hơn, dù sao đây cũng không phải lỗi của cô ấy, nhưng cô cũng có thể hiễu và thông cảm với người Trì gia.
Trong chuyện này.
Sai thì chỉ có hai người sai là ba của Trì Vãn Chiếu và mẹ của Hải Ninh.
Nhưng hai người này, một người đã đi rồi, còn người kia thì không còn nhiều thời gian, tha thứ-hai chữ này đối với họ quá xa xỉ, ghét bỏ hay hận thù, cũng không có ý nghĩa gì.
Cho nên Trì Huyên hận Hải Ninh, thời gian thật lâu, nghẹn đến tàn nhẫn, mới có thể lần đầu tiên gặp mặt đã kích động đến vậy.
Vương Hải Ninh thản nhiên cười cười:
"Đừng nói những chuyện không vui này, chị định lát nữa trở về Trường Ninh, em phải chăm sóc mình cho tốt."
Khổng Hi Nhan lập tức đưa tay kéo Hải Ninh lại:
"Gấp vậy?"
"Hôm nay chắc không có vé."
Tuy rằng Khổng Hi Nhan không biết mình nằm trên giường ngủ bao lâu, nhưng chân trời đã tối đen, còn có thể nhìn thấy ngoài trời tuyết lớn rơi dày đặc, hiển nhiên tình hình giao thông không thuận lợi để rời đi.
Vương Hải Ninh vỗ vỗ lưng bàn tay Khổng Hi Nhan:
"Không sao, chị sẽ quay về bên kia thu dọn đồ xong liền đến khách sạn gần nhà ga ở tạm một đêm, sáng sớm mai sẽ