Trì Huyên vào phòng bệnh đã là chuyện nửa tiếng sau rồi, sau khi cô vào bệnh viện liền thay quần áo sạch sẽ trước, ở trong phòng vệ sinh loay hoay một lúc mới đi ra.
Có lẽ thời gian dài đứng bên ngoài bị đông lạnh, tư thế bước đi của Trì Huyên không được tự nhiên, hai chân vừa tê dại vừa ngứa ngáy, thay quần áo còn cảm thấy trên người dính dính, rất khó chịu.
Bác Lý dắt theo Trì Huyên đến cửa phòng bệnh, gõ cửa gọi:
"Nhị tiểu thư. "
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, giọng của Trì Vãn Chiếu thản nhiên:
"Vào đi."
Trì Huyên cắn môi cúi đầu đi vào.
Không khác tưởng tượng của cô lắm.
Khổng Hi Nhan nhìn thấy Trì Huyên không phải dáng vẻ tức giận nữa, tựa như không trách cô, thậm chí còn mỉm cười với cô, vẻ mặt dịu dàng.
Trì Huyên nghẹn một hơi cứng rắn nói:
"Xin lỗi."
Trì Huyên nói xong ánh mắt nhìn về nơi khác, hai tay nắm lấy viền quần jean nhăn nhúm, trong biểu cảm có chút bất an.
Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn về phía Trì Huyên.
Cô phát hiện Trì Huyên cùng Trì Vãn Chiếu ít nhất có năm phần tương tự, nhưng cô bé cùng Trì Vãn Chiếu làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng. Có thể là bởi vì Trì Vãn Chiếu thường xuyên nghiêm mặt, không nói nhiều, lúc nhìn người, lông mày ẩn chứa sắc bén, khí thế lạnh thấu xương, quanh người toát ra cảm giác người khác đừng tới gần.
Nhưng Trì Huyên thì khác.
Mặc dù cô bé cũng nghiêm mặt, nhưng rõ ràng là không có khí thế gì.
Đôi mắt Trì Huyên mập mờ, không dám đối diện với ánh mắt Khổng Hi Nhan.
"Không cần xin lỗi."
Ngay khi Trì Huyên còn muốn xin lỗi nữa, Khổng Hi Nhan đã mở miệng:
"Chuyện này không trách em. "
Trì Huyên cúi đầu nhìn Khổng Hi Nhan:
"Cô đừng cho rằng nói như vậy tôi sẽ cảm thấy cô là người tốt, tôi..."
Khổng Hi Nhan nhếch môi:
"Tại sao chị phải làm cho em cảm thấy chị là người tốt?"
Trì Huyên sửng sốt, gương xinh đẹp đỏ bừng.
Khổng Hi Nhan nhìn vẻ mặt của Trì Huyên cũng không trêu chọc nữa, mở miệng nói:
"Ngồi xuống nói chuyện?"
Cô nhìn thấy hai chân Trì Huyên đang run rẩy.
Không biết bởi vì vừa rồi đứng ở bên ngoài quá lâu hay vì nguyên nhân gì khác, tóm lại Trì Huyên không thoải mái.
Cô nghe Khổng Hi Nhan nói liền liếc nhìn vị trí bên giường, hai chân nàng vừa tê dại vừa ngứa, ẩm ướt ở bên ngoài dần dần rút đi ấm áp lại cũng không dễ chịu, làm cho cô muốn đưa tay gãi.
Cô ấy thực sự muốn ngồi xuống.
Nhưng Khổng Hi Nhan mở miệng mời, cô lại không muốn đồng ý như vậy.
Trì Huyên đứng yên không lên tiếng, Trì Vãn Chiếu đi đến bên cạnh Trì Huyên thở dài đỡ bả vai Trì Huyên ngồi xuống bên giường bệnh, thản nhiên nói:
"Biết sai rồi sao? "
Khổng Hi Nhan nhìn Trì Vãn Chiếu nghiêm mặt dạy dỗ người ta vừa định mở miệng, nhìn lên đối diện với ánh mắt của Trì Vãn Chiếu nhìn qua, cô sợ hãi, không nói gì.
Trì Huyên cúi đầu:
"Em biết sai rồi."
Cô không nên ra tay làm tổn thương người khác.
Oán hận có lớn hơn nữa cũng không phải là lý do để cô ra tay đả thương người, cho nên cô mới tự phạt đứng ở dưới lầu, không phải biểu hiện cho ai xem, mà chỉ vì làm vậy bản thân mới có thể yên lòng chút ít.
Trì Vãn Chiếu nhìn Trì Huyên cúi đầu nhỏ giọng nói, bộ dạng rõ ràng biết sai rồi.
Cô chậm rãi nói:
"Chị biết em đang nghĩ gì, chuyện không phải như em nghĩ, Vương Hải Ninh..."
Khổng Hi Nhan tiếp lời Trì Vãn Chiếu:
"Hải Ninh là chị gọi tới."
Trì Huyên cúi đầu nhìn Khổng Hi Nhan.
Đôi mắt của Khổng Hi Nhan trong suốt, cô tiếp tục:
"Hải Ninh là chị để chị ấy ở trong nhà."
Tuy rằng khi đó nàng cũng không biết quan hệ giữa Hải Ninh và Trì gia, nhưng rốt cuộc, là cô bảo Hải Ninh tới thành phố B, đến căn nhà đó, chuyện này không nên để Trì Vãn Chiếu chịu, càng không nên trở thành người mồi dẫn lửa để cho hai chị em họ cãi nhau.
Trì Huyên nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan, ánh mắt hận không thể đâm thủng người cô, cuối cùng cắn răng bỏ xuống một câu:
"Tôi biết ngay cô là người mà Vương Hải Ninh phái đến tới gần chị của tôi!"
Khổng Hi Nhan chớp chớp mắt.
Cô thực sự chưa từng nghĩ qua vấn đề này.
Trì Huyên thấy Khổng Hi Nhan trầm mặc, cô đứng dậy phẫn nộ nói:
"Sao cô không nói chuyện, có phải bị tôi nói trúng rồi không?"
Khổng Hi Nhan bật cười:
"Chị..."
Trì Vãn Chiếu thản nhiên mở miệng:
"Trì Huyên, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện. "
Khổng Hi Nhan rõ ràng nghe thấy tiếng Trì Huyên hít sâu một hơi, sau đó cắn môi nhìn về phía Trì Vãn Chiếu, mở to mắt có sợ hãi muốn từ chối lại không dám chống lại mệnh lệnh, Trì Vãn Chiếu không cho Trì Huyên thời gian suy nghĩ, nói với Khổng Hi Nhan xong liền lôi kéo Trì Huyên đi ra ngoài.
Cánh cửa cạch một tiếng đóng lại.
Sau khi ra khỏi cửa, Trì Vãn Chiếu dẫn Trì Huyên đi vào thang máy lên thẳng đến tầng cao nhất, cuối cùng lên sân thượng.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, bất quá nhỏ hơn rất nhiều, trên mặt đất trên sân sân thượng có một lớp tuyết mỏng đọng lại, Trì Huyên vừa mới thay quần áo, bởi vì vào bệnh viện nàng cũng không mặc áo bông, cho nên lúc này bên trong chỉ mặc một chiếc áo nỉ.
Trì Vãn Chiếu mở cửa sân trời rồi cởi áo khoác của mình khoác lên người Trì Huyên, Trì Huyên vội vàng từ chối:
"Em không cần."
"Mặc vào."
Trì Vãn Chiếu không cho cô cơ hội từ chối, giúp Trì Huyên mặc áo khoác ngoài, nắm tay Trì Huyên đi vào bên trong, Trì Huyên nhìn thấy giữa sân thượng còn có một căn phòng tắm nắng, không lớn, bên trong có ghế và một cái bàn, cô bị Trì Vãn Chiếu dắt vào.
Không ai mở miệng nói chuyện.
Trì Huyên dùng dư quang liếc nhìn sắc mặt Trì Vãn Chiếu, căng chặt, môi mím thẳng, đôi lông mày sắc bén, mắt như huyền châu.
Cô cắn môi thu hồi ánh mắt.
Cảm giác của cô về người chị gái Trì Vãn Chiều hoàn toàn không giống với mẹ và anh trai mình. trong lòng cô, chị cô Trì Vãn Chiều
Ở nhà, tất cả mọi người đều thể hiện họ có thể hiểu và thông cảm cho người kia, có thể chấp nhận cho người đó trở về, cô biết chỉ có chị cô Trì Vãn Chiếu sẽ không đồng ý.
Đó là điểm mấu chốt của chị cô.
Nếu người kia vào nhà, chị ấy sẽ dọn ra ngoài.
Cho dù hai bàn tay trắng cũng không có bất kỳ quan hệ với cái nhà kia, hoàn toàn rời khỏi.
Chị ấy cũng không hối hận.
Trì Huyên cho rằng Trì Vãn Chiếu vẫn duy trì niềm tin như vậy, cho rằng Trì Vãn Chiếu vẫn sẽ không vượt qua điểm mấu chốt này, nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ, chị cô không chỉ tiếp nhận Vương Hải Ninh, còn để cho cô ta vào nhà!
Nó giống như sét đánh giữa trời quang, cô thậm chí còn không biết mình nên bày ra biểu tình gì khi nhìn thấy Vương Hải Ninh trong nhà..
Thật buồn cười.
Hóa ra người kiên trì chỉ có cô.
Cô có một cảm giác bị mọi người bỏ rơi, bị mọi người phản bội.
Cho nên cô mới không nhịn được...
Huống hồ còn cả chuyện mẹ cô.
Nàng càng không có cách nào tiếp nhận Vương Hải Ninh.
Trì Huyên cúi đầu suy nghĩ, buồn bực không lên tiếng ngồi trên ghế.
Trì Vãn Chiếu đi theo ngồi xuống bên cạnh Trì Huyên, dùng ánh mắt quan sát hai chân Trì Huyên hỏi:
"Có đỡ hơn chưa?"
Trì Huyên ngẩng đầu nhìn ánh mắt Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào hai chân mình, cô thản nhiên dạ một tiếng.
So với vừa rồi trong phòng bệnh tốt hơn rất nhiều, vẫn có chút tê dại, nhưng không ngứa, Trì Vãn Chiếu kéo vạt áo khoác qua che hai đầu gối của Trì Huyên.
Sắc mặt Trì Vãn Chiếu như thường, nói:
"Tiểu Huyên, chị biết em đang nghĩ gì. "
Trì Huyên giống như không thèm để ý đẩy tay chị mình ra:
"Chị không biết gì hết. "
Trì Vãn Chiếu:
"Chị biết, mẹ đã nói với