Sau khi tiễn Vương Hải Ninh, Khổng Hi Nhan mở to mắt nhìn về phía trần nhà trên đỉnh đầu, đập vào mắt là màu trắng thê lương, Trì Vãn Chiếu đi đến bên cạnh cô, đút cho cô uống chút nước, hỏi:
"Có đói không? Chị bảo Chu Sinh đem ít cháo tới đây?"
Khổng Hi Nhan kéo tay Trì Vãn Chiếu qua, cọ cọ vào lòng bàn tay:
"Không cần, em không đói."
Sắc mặt của Trì Vãn Chiếu tái nhợt có chút mệt mỏi, tơ máu đỏ trong mắt không biến mất, trước đây dù chỉ là sườn mặt vẫn luôn luôn kiêu ngạo bức người giờ phút này đã mềm mại hơn, ngay cả giọng cũng ấm áp:
"Còn đau sao? "
Khổng Hi Nhan:
"Đỡ hơn rồi, không đau lắm."
Cô thấy vùng chân mày của Trì Vãn Chiếu vẫn nhíu chặt như trước, không khỏi cong môi nói:
"Chị không cần trở về xem em gái chị à?"
"Cảm xúc của em ấy rất dễ kích động, chị không quay lại, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Trì Vãn Chiếu ngồi xuống bên giường, thay Khổng Hi Nhan vén tóc dài ra sau tai, cụp mắt nói:
"Không đâu."
Khổng Hi Nhan Ừ một tiếng, trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh lại.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh vẫn thổi như cũ, bông tuyết bay tán loạn, dường như có xu hướng càng ngày càng lớn.
Trì Vãn Chiếu không nhịn được liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt sâu thăm thẳm, đầu Khổng Hi Nhan vẫn còn đau, cô không muốn động đậy, nhìn thấy ánh mắt của Trì Vãn Chiếu như theo gió lung lay, cô hỏi:
"Có phải ngoài trời tuyết lớn không?"
Thành phố B không phải là thành phố có tuyết rơi hàng năm, nhưng năm nay lại có mấy lần tuyết rơi.
Nó thực sự khác với bình thường.
Trì Vãn Chiếu nghe vậy gật đầu:
"Tuyết có chút lớn."
Khổng Hi Nhan sờ sờ gáy mình còn có chút đau:
"Vậy chắc lạnh chết mất."
Cô vốn không thích mùa đông, khi tuyết rơi, cô càng không thích.
Trì Vãn Chiếu nghe xong lời này chậm rãi nắm chặt nắm tay, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, bệ cửa sổ đã phủ một lớp tuyết trắng, có tuyết vừa rơi xuống đã bị gió cuốn bay đi, rơi xuống nơi khác.
Khổng Hi Nhan ngủ trên giường bệnh suy nghĩ:
"Thật ra em có thể hiểu được em gái chị."
Cô nói xong quay đầu nhìn Trì Vãn Chiếu, bất giác đụng tới vị trí vết thương, đau đến nỗi cô nhíu mày, trong mắt ngâng ngấng nước mắt, Trì Vãn Chiếu đau lòng nói:
"Đừng lộn xộn."
Giọng của Khổng Hi Nhan yếu ớt:
"Em biết rồi."
Trì Vãn Chiếu thấy người kia ngoan ngoãn như vậy, cô mở miệng nói:
"Lần này Trì Huyên quả thật quá phận, nên để cho em ấy nhớ kỹ."
Khổng Hi Nhan kéo tay Trì Vãn Chiếu qua:
"Nhưng chuyện này, cũng không thể hoàn toàn trách em ấy."
"Địch ý của em ấy đối với Hải Ninh rất nặng, hơn nữa Hải Ninh xuất hiện trong nhà, em ấy nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình, có thể hiểu được."
"Em ấy còn nhỏ, căn bản không hiểu làm thế nào để trút ra cơn tức giận..."
Giọng của Khổng Hi Nhan ngày càng nhỏ dần đi.
Cô nhìn về phía Trì Vãn Chiếu.
Bởi vì Trì Huyên còn nhỏ tuổi không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, dùng cách đó để trút ra nỗi oán hận.
Còn người trước mắt thì sao?
Ba năm rồi, cô gái này đã đối xử với vết thương đó như thế nào?
Là lúc đêm khuya không người một mình liếm láp vết thương, hay giả vờ như không có chuyện kia, cái gì cũng chưa từng xảy ra?
Đối diện với quá khứ một cách dửng dưng.
Là thật sự không quan tâm, hay là dồn nén trong lòng, một mình chịu đựng?
Trong lòng Khổng Hi Nhan tràn ngập đau thương, rất khẽ nhưng nhanh chóng lan ra khắp người, cô mím môi, nói chỉ được một nửa. Trì Vãn Chiếu cúi đầu không hiểu, nhìn thấy sắc mặt mơ hồ trắng bệch của Khổng Hi Nhan, cô vội vàng nói:
"Sao vậy? Có phải là đau đầu không, đợi một chút chị ra ngoài tìm....."
Cô vừa đứng dậy Khổng Hi Nhan liền đưa tay kéo cổ tay cô, có vài phần sức lực, trực tiếp kéo cô ngồi xuống giường bệnh, sau đó hai tay Khổng Hi Nhan ôm lấy eo của cô.
Hai tay Trì Vãn Chiếu đặt lên vai Khổng Hi Nhan, còn chưa hỏi có chuyện gì đã nghe được giọng yếu ớt của người trong lòng.
Khổng Hi Nhan mở miệng nói:
"Trì Vãn Chiếu, có phải chị cũng rất đau không?"
Câu hỏi không đầu không đuôi của người kia, lại khiến hai tay Trì Vãn Chiếu đột nhiên mất đi sức lực.
Có nên nói không đau không?
Cô lại nói không nên lời.
Khi đó sự kiện kia tạo thành đả kích rất lớn cho Trì gia và cho cả cô.
Cô nhốt mình trong phòng rất nhiều ngày, ngây thơ trốn tránh, qua thật lâu Chu Sinh mới nói cho cô biết, mẹ cô bị bệnh liệt giường nhiều ngày, không chỉ vậy, thời thế ở thành phố B cũng thay đổi.
Khi đó cô mới chuyển về nhà, chậm rãi từ trong cơn phong ba bước ra.
Nhưng cô vẫn muốn tìm Khổng Hi Nhan, đã không còn dễ dàng như vậy nữa.
Trì Vãn Chiếu từ hồi ức hoàn hồn, hai tay bám vào vai Khổng Hi Nhan, nhỏ giọng nói:
"Đã qua rồi. "
Đau hay không đều đã qua.
Cho dù là vết thương đẫm máu, cũng đã sớm liền sẹo.
Khổng Hi Nhan nghe được những lời này, cô càng cảm thấy khó chịu, nhưng không nói gì, chỉ ôm lấy Trì Vãn Chiếu.
Trong phòng bệnh, hai người sưởi ấm lẫn nhau.
Trì Vãn Chiếu cảm thấy trái tim như được ngâm trong nước ấm, nước ấm chậm rãi tràn qua những vết sẹo dữ tợn không chịu nổi, sau đó chậm rãi vuốt ve nó, làm cho trái tim cô một lần nữa trở nên nguyên vẹn, bắt đầu đập mãnh liệt.
Khổng Hi Nhan nhịn không được tựa đầu lên lồng ngực của Trì Vãn Chiếu, lắng nghe tiếng ti đập thình thịch lúc này chợt cảm thấy yên tâm.
Ai cũng không mở miệng nói chuyện, dường như đang hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh này.
Cho đến khi tiếng rung của điện thoại trên bàn trà truyền tới.
Khổng Hi Nhan đẩy Trì Vãn Chiếu ra:
"Đi nghe điện thoại đi."
Trì Vãn Chiếu giúp Khổng Hi Nhan nằm xuống xong, đi đến bên bàn trà cầm điện thoại nhìn.
Sau đó, nghe máy.
"Alo, mẹ."
Tạ Đan nghe thấy tiếng Trì Vãn Chiếu lạnh lùng, bà vội vàng hỏi:
"Tiểu Vãn, em con, có ở bên cạnh con không?"
Trì Vãn Chiếu liếc mắt nhìn Khổng Hi Nhan, nhìn con ngươi trong suốt của người kia đang nhìn cô cười, sau đó cô dùng ngón tay chỉ chỉ về phía phòng vệ sinh, Khổng Hi Nhan gật gật đầu.
Mãi cho đến khi cửa phòng tắm đóng lại, Trì Vãn Chiếu mới nói:
"Dạ không có."
"Mẹ có thể trực tiếp gọi cho em ấy."
Lúc nói chuyện cô đi đến ô cửa sổ trong nhà vệ, có thể nhìn thấy Trì Huyên còn đứng bên ngoài.
Cơ thể bị thổi nghiêng ngã, những bông tuyết lớn phủ lên người, đứa nhỏ này cắn răng không