Lúc Vương Hải Ninh cùng Cố Linh trở lại Đồng Duyệt đã cùng Khổng Hi Nhan bàn bạc ổn thỏa, trên mặt hai người đều mang theo ý cười nhàn nhạt, đang tán gẫu về chuyện khác, Cố Linh đưa trái cây đã cắt sẵn đưa cho Khổng Hi Nhan, cười nói:
"Nếm thử xem ngọt hay không?"
Khổng Hi Nhan nhận lấy:
"Cảm ơn. "
Cô cắn một miếng thực sự ngọt.
Cố Linh thu hết biểu tình của Khổng Hi Nhan vào trong mắt, mím môi cười cười.
Một lúc sau Đồng Duyệt phải đi, cô nhìn đồng hồ nói:
"Chút nữa chị sẽ xử lý chuyện trên mạng, rảnh rỗi lại đến thăm em."
Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn:
"Không cần, hai ngày tới em cũng sẽ xuất viện, không cần phải tới."
Thấy Đồng Duyệt còn muốn nói, Khổng Hi Nhan cười nói tiếp:
"Huống chi còn có Hải Ninh ở bên này chăm sóc em, chị yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Vương Hải Ninh mỉm cười với Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt chỉ có thể thở dài nói:
"Vậy được rồi. "
"Chuyện trên mạng em đừng lo lắng, chị sẽ xử lý tốt, chăm sóc bản thân thật tốt, có việc liên lạc với chị qua điện thoại."
"Nhất là chuyện như vậy."
Trong mắt Khổng Hi Nhan ngậm ý cười:
"Dạ."
Đồng Duyệt nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn trả lời của Khổng Hi Nhan lúc này mới thoáng yên tâm.
Cố Linh thấy Đồng Duyệt đứng dậy, cô cũng đứng lên, vốn dĩ cô đang suy nghĩ một lý do để lưu lại, nhưng nhìn thấy Vương Hải Ninh ở đây, cô cố ở lại dường như không hay lắm, dù sao ngày tháng sau này còn dài, cô cũng không vội.
Cho nên cô nhìn Đồng Duyệt nói:
"Đồng tỷ, em đi với chị."
Đồng Duyệt:
"Cũng được, để Hi Nhan nghỉ ngơi nhiều hơn."
Khổng Hi Nhan nhìn thấy thân ảnh của Đồng Duyệt cùng Cố Linh biến mất ở cửa mới thu hồi ánh mắt, vẻ mặt thản nhiên, Vương Hải Ninh đi tới bên bàn trà hỏi:
"Đầu còn đau không? Chị nấu canh sườn, hâm nóng cho em nha?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu:
"Em vẫn chưa đói."
Vương Hải Ninh nghe thấy Khổng Hi Nhan nói vậy, cô đặt hộp giữ ấm xuống, đi đến bên giường ngồi xuống, Khổng Hi Nhan nhìn Vương Hải Ninh hỏi:
"Tối qua chị ngủ ngon không? Có quen không?"
"Ngủ ngon lắm."
"Thoải mái hơn ở nhà bên kia."
Vương Hải Ninh cũng không giấu diếm, ngược lại quang minh chính đại nói ra.
Khổng Hi Nhan nhịn cười:
"Xem ra hai ngày trước để chị ở nhà bên kia khiến chị tủi thân rồi?"
Vương Hải Ninh mím môi:
"Thật không giấu diếm, quả thật có một chút."
Khổng Hi Nhan khẽ cười thành tiếng.
Một lát sau, cô hỏi:
"Hải Ninh, quan điểm của chị về.... Trì gia ra sao?"
Vốn dĩ trên Vương Hải Ninh mang theo nụ cười, nghe thấy Khổng Hi Nhan hỏi liền cứng lại vài giây, sau đó giống như không có chuyện gì trả lời:
"Chẳng có gì cả."
"Bọn họ là bọn họ, chị là chị, từ đầu đã là người xa lạ không có liên quan gì nhau."
"Hi Nhan, em nên hiểu quan điểm của chị."
Khổng Hi Nhan rũ mắt, cô vỗ vỗ lưng Vương Hải Ninh:
"Em hiểu chị, nhưng Trì Huyên không hiểu, cho nên hôm qua em ấy mới không khống chế được..."
"Chị biết."
Vương Hải Ninh ngắt lời cô.
"Chị sẽ không trách em ấy."
"Đổi góc độ suy xét, nếu như chị là em ấy, chị cũng không thể đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì."
Khổng Hi Nhan mỉm cười:
"Em biết ngay chị sẽ không trách em ấy."
Vương Hải Ninh liếc nhìn người kia:
"Sao đây, bị thương còn nghĩ làm thuyết khách*? Cũng không sờ lại gáy xem còn đau không..."
*Dùng lý lẽ tài ăn nói để thuyết phục người khác
"Không đau..."
"Ây da, chị đụng nhẹ thôi..."
Tiếng nói chuyện đứt quãng trong phòng truyền ra, bác Lý nói với Trì Huyên đã đứng ở ngoài cửa thật lâu nói:
"Tam tiểu thư, cần gõ cửa không?"
Trì Huyên lắc đầu:
"Không cần. "
Cô nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
Trận tuyết lớn hôm qua đến nửa đêm thì ngừng, hôm nay mặt trời lên rất cao, ánh mặt trời chiếu lên người rất ấm áp, lúc này đã là buổi trưa, gió lạnh bên ngoài thổi lên người cũng không cảm thấy lạnh, Trì Huyên quay đầu nói với bác Lý:
"Con đi dạo, đừng đi theo con."
Bác Lý có chút lo lắng:
"Tam tiểu thư, nơi này cô không quen, hãy để tôi đi theo cô đi."
"Không cần."
Lời nói của Trì Huyên mang theo tiếng gió truyền đến lỗ tai bác Lý.
Theo tiếng giày cao gót của cô, trong một thời gian ngắn đã biến mất khỏi tầm nhìn của bác Lý.
Bác Lý chỉ có thể thở dài đứng ở cổng khu nội trú chờ đợi.
Trì Huyên cũng không đi được bao xa, cô chỉ là muốn để cho đầu óc thả lỏng một chút.
Cuộc trò chuyện vừa rồi giống như một con ong chui vào đầu cô, ẩn náu bên trong khiến cô đau cả đầu.
-Quan điểm của chị về Trì gia ra sao?
-Chẳng có gì, Bọn họ là bọn họ, chị là chị, từ đầu đã là người xa lạ không có liên quan gì nhau.
Cô chợt nhớ đến chiều hôm qua, cô đứng trong cơn tuyết lớn, lời của Vương Hải Ninh khi nhét dù vào tay cô.
-Tôi có thể đem dù này cho cô, cũng có thể đem nó cho những người khác, thậm chí là con mèo con chó ven đường.
-Trì Huyên, cô có hiểu ý tôi không?
Lúc đó cô không hiểu.
Bây giờ thì cô đã hiểu.
Trong thế giới của Vương Hải Ninh, Trì gia bọn họ không khác gì những người khác.
Đều là người xa lạ.
Trì Huyên cứ đi đến khi mệt mỏi, nàng ngồi xuống ghế, không lâu sau có người ngồi xuống bên cạnh.
Cô quay đầu nhìn, gọi:
"Chị hai."
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn Trì Huyên:
"Em đang nghĩ gì? Bác Lý nói em đến lâu rồi, sao không vào?"
Trì Huyên:
"Không có gì, chỉ muốn hóng gió một lúc."
Trì Vãn Chiếu cụp mắt xuống:
"Đang nghĩ chuyện của Vương Hải Ninh? "
Rõ ràng khi Trì Huyên nghe thấy cái tên này đã bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, thậm chí không còn ngăn không cho cô nói đến nữa.
Trì Vãn Chiếu nhìn bông tuyết phía trước bị gió lạnh thổi bay lên, cô nói:
"Tiểu Huyên, em có từng nghĩ tới, thật ra bất luận cô ấy có tồn tại hay không, mấu chốt của vấn đề đều là ở trên người ba."
"Hiện tại chỉ vì cô ấy tồn tại, cho nên em đem tất cả lỗi lầm đổ lên người cô ấy, hận đến thấu xương, vậy nếu như cô ấy không tồn tại thì sao?"
"Vậy em nên hận ai?"
Trì Huyên há miệng, không phát ra được lời nào.
Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn Trì Huyên:
"Nếu cô ấy không tồn tại, ba có phạm sai lầm không?"
Trì Huyên:
"Có."
Trì Vãn Chiếu:
"Em sẽ tha thứ cho ông ấy?"
Trì Huyên trầm mặc thật lâu mới mở miệng:
"Sẽ không."
Trì Vãn Chiếu xoa đầu cô nói:
"Vậy em nên hận ai? "
Trì Huyên suy nghĩ một chút:
"Chị hai, em biết nên hận ba, nhưng giả thuyết này của chị là không thành lập, Vương Hải Ninh -- cô ta vẫn tồn tại. "
Cô nói xong liền đứng dậy, đè giọng:
"Buổi chiều em lại tới."
Trì Vãn Chiếu hướng về phía bóng lưng Trì Huyên gọi:
"Trì Huyên. "
Trì Huyên