Sau bữa trưa, Vương Hải Ninh cũng không nghỉ ngơi nhiều, cô dọn dẹp thức ăn thừa ném vào thùng rác sau đó nói với Khổng Hi Nhan:
"Lát nữa chị về trước."
Cô nói xong liếc nhìn sườn mặt Trì Vãn Chiếu, nghẹn cười nói:
"Buổi chiều cũng không tới."
Khổng Hi Nhan còn đang chơi đùa với Yên Yên trong lòng, nghe thấy lời của Vương Hải Ninh, cô nhíu mày:
"Gấp gáp vậy? Dù sao chị trở về cũng không làm gì, không bằng ở đây chút nữa đi."
Trì Vãn Chiếu im im không lên tiếng, từ ghế sofa đứng lên đi về phía phòng vệ sinh.
Vương Hải Ninh nhìn thấy hành động của người kia, cô cười cười đi đến ngồi xuống bên cạnh Khổng Hi Nhan:
"Nếu tiếp tục ở đây sẽ có người muốn đuổi chị."
Khổng Hi Nhan theo ánh mắt Vương Hải Ninh nhìn về phía phòng vệ sinh, cười khẽ:
"Có phải chị đang nói chuyện lúc trưa? Chị ấy không phải là người nhỏ nhen đâu, cùng chị..."
Vương Hải Ninh nhìn đầu gỗ này, cô lắc đầu, nhận lấy Yên Yên từ tay Khổng Hi Nhan:
"Hi Nhan, đây không phải là vấn đề nhỏ nhen hay không."
"Điều này chứng minh cô ấy đã đặt cậu ở vị sâu nhất trong tim mới làm ra những hành động ấy trĩ kia."
"Em không nhìn ra cô ấy đang ghen sao?"
Sắc mặt Khổng Hi Nhan thoáng chốc ửng đỏ, thật ra cô cảm nhận được chút ít, nhưng nghĩ đến Trì Vãn Chiếu sẽ ghen tuông, hoặc là liên kết người đó với hai chữ ghen tuông lại cảm thấy rất khó tin.
Cũng không trách cô được, bởi vì Trì Vãn Chiếu nói chuyện lời lẽ luôn nghiêm túc kể cả thái độ, dù cho là ai cũng sẽ không liên tưởng đến ghen tuông.
May mắn thay, trong phòng này vẫn còn có một người hiểu biết.
Vương Hải Ninh đứng bên giường vỗ vai Khổng Hi Nhan:
"Hãy suy nghĩ thật kỹ."
Cô nói xong ôm Yên Yên chuẩn bị rời đi, Yên Yên ở trong lòng cô giãy dụa, nó kêu meo meo, đôi con ngươi xanh thẳm ngân ngấn nước mắt, giống như tủi thân ghê gớm, Khổng Hi Nhan thấy vậy vội vàng hỏi:
"Yên Yên sao vậy? "
Vương Hải Ninh ôm Yên Yên, cúi đầu đối diện với ánh mắt của Yên Yên, nói:
"Có lẽ muốn ăn cá khô nhỏ."
"Meo meo!"
Vừa rồi Yên Yên còn giãy dụa lúc này nó ngoan ngoãn nằm trong lòng Vương Hải Ninh, còn vươn đầu lưỡi liếm cằm Vương Hải Ninh, bộ dạng nịnh bợ co cọ sườn mặt Vương Hải Ninh.
Khổng Hi Nhan: ...
Khoảng cách giữa Vương Hải Ninh và Yên Yên.
Mãi mãi chỉ kém một con cá khô nhỏ.
Sau khi dỗ dành được Yên Yên, Vương Hải Ninh đứng ở cửa, vốn dĩ Trì Vãn Chiếu còn ở trong phòng vệ sinh đi ra, cô nhìn về phía Vương Hải Ninh thu dọn đồ đạc, hỏi:
"Chuẩn bị trở về? "
Vương Hải Ninh rũ mắt:
"Ừm."
Trì Vãn Chiếu:
"Tôi bảo Chu Sinh đưa cô về."
Vương Hải Ninh nhìn lên:
"Không cần, tôi đi xe buýt về."
Vẻ mặt Trì Vãn Chiếu lạnh nhạt:
"Đừng ngại, huống chi, Yên Yên cũng nhận* xe."
*Nhận xe/ nhận giường... ý là chỉ quen với chiếc xe hoặc cái giường đó... không phải thì không chịu được
Vương Hải Ninh: ...
Cô cúi đầu nhìn về phía Yên Yên.
Nhận xe?
Một con mèo màu trắng như mi tùy tiện nhét vào cái túi nào đó cũng có thể mang đi, còn nhận xe?
Thật sự là đi theo Trì Vãn Chiếu quá lâu, ngay cả thuộc tính của mình cũng quên mất.
Yên Yên đối diện với đôi mắt không thể tin nổi của Vương Hải Ninh, nó kêu meo meo rồi dụi dụi.
Vương Hải Ninh: ...
Quên đi, nhận xe cũng không có gì không tốt, được tài xế miễn phí cũng tốt.
Cô và Yên Yên sau khi "thương lượng một phen" vui vẻ chào tạm biệt Khổng Hi Nhan đi ra ngoài, Trì Vãn Chiếu nhìn người kia rời đi sau đó đóng cửa lại, sắc mặt như thường ngồi bên cạnh Khổng Hi Nhan, cúi đầu hỏi:
"Có muốn ngủ một lát không? "
Giường bệnh cũng không phải quá lớn, Khổng Hi Nhan ngủ ở vị trí bên cạnh, cô kéo tay Trì Vãn Chiếu ngồi xuống cạnh đầu giường, tiếp theo tựa đầu lên hai chân của Trì Vãn Chiếu.
Trì Vãn Chiếu sợ Khổng Hi Nhan đau gáy, cô dùng tay kéo đầu người kia, đề phòng người kia lộn xộn đụng tới vết thương.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng hô hấp lúc rõ lúc không của hai người, Khổng Hi Nhan rũ mắt suy nghĩ:
"Có phải chị rất để ý quan hệ của em và Hải Ninh không?"
Vốn dĩ một tay Trì Vãn Chiếu đỡ gáy Khổng Hi Nhan, tay kia đang chơi đùa với mái tóc của Khổng Hi Nhan, sau khi nghe được lời kia, động tác