Cuộc trò chuyện giữa Khổng Hi Nhan và Quan Hiểu Dĩnh cũng không tính là vui vẻ, Quan Hiểu Dĩnh vẫn cố thuyết phục cô đi Hâm Huy, nhưng cô cự tuyệt, cũng nói mình ở lại Cảnh Yên không chỉ vì hợp đồng, còn nguyên nhân khác của riêng cô.
Quan Hiểu Dĩnh rũ mắt xuống, một lát sau nói:
"Hi Nhan, cậu không liên lạc với mình nguyên nhân là vì Tiểu Phàm sao?"
Ánh mắt Khổng Hi Nhan dần dần lạnh lẽo, sắc mặt như thường:
"Không phải, không liên quan gì đến chuyện trước kia."
Quan Hiểu Dĩnh thản nhiên gật đầu:
"Vậy thì tốt quá, chuyện của Tiểu Phàm chỉ là ngoài ý muốn, ai cũng không có cách nào dự đoán được, mình không muốn cả đời cậu cứ để chuyện này trong lòng, càng không hy vọng bởi vì chuyện này, để cho chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được."
Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn Quan Hiểu Dĩnh, ánh chiều ta chiếu lên sườn mặt của người phụ nữ kia, quá chói mắt, làm cho cô nhìn không rõ biểu tình của người đó.
Một lúc sau Quan Hiểu Dĩnh lại tiếp tục nói:
"Cậu có biết vì sao mình luôn muốn cậu vào Hâm Huy không?"
"Lời của Tiểu Phàm trước khi ra đi, cậu còn nhớ rõ không?"
"Em ấy nói: hi vọng chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau."
"Nhưng ba năm rồi, cậu chưa từng đến tìm mình."
Khóe môi Quan Hiểu Dĩnh khẽ giương lên, không xem là nụ cười xinh đẹp, dáng vẻ lại cô đơn.
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn Quan Hiểu Dĩnh, nửa ngày sau mới lên tiếng:
"Lời của Tiểu Phàm mình chưa bao giờ quên."
Vẻ mặt của Quan Hiểu Dĩnh cũng không thay đổi, quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan, thở phào:
"Những chuyện đó cậu cũng không cần lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng."
Khổng Hi Nhan không bình luận.
Đáy mắt Quan Hiểu Dĩnh lóe lên tia khác lạ, hai tay buông xuống bên eo nắm thành quyền, gió lạnh thổi qua, làm cho âm thanh kia cũng mang theo hơi lạnh, mở miệng nói:
"Được rồi, mình đi trước, cậu cũng đừng đứng ở bên ngoài hóng gió, cơ thể còn chưa khỏe, đừng để bị lạnh."
Khổng Hi Nhan yếu ớt gật đầu:
"Ừ, mình biết rồi."
Quan Hiểu Dĩnh cụp mắt:
"Hi Nhan, cậu không muốn đến Hâm Huy mình có thể hiểu được, nhưng mình cũng hy vọng cậu cho mình một cơ hội để chăm sóc cậu. "
"Xem như -- là để mình làm theo di nguyện của Tiểu Phàm."
Đồng tử Khổng Hi Nhan co rút lại, cơ thể bị gió thổi lắc lư, cô cắn đứng thẳng đứng, sắc mặt rối rắm nói:
"Hiểu Dĩnh..."
Quan Hiểu Dĩnh ngắt lời cô:
"Được rồi, đừng nói lời từ chối mình nữa, nghĩ thông suốt thì gọi điện thoại cho mình. "
"Bất cứ lúc nào mình cũng chờ cậu đến."
Cô nói xong bước tới hai bước ôm lấy Khổng Hi Nhan, sau đó cười cười xoay người nói lời tạm biệt với Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan nhìn bóng lưng người kia ngày càng đi xa, ngón tay nắm chặt góc đồng phục bệnh nhân, nhắm mắt lại, nửa ngày mới mở ra.
Lúc Trì Vãn Chiếu tìm được Khổng Hi Nhan, cô nhìn thấy người kia đang ngồi một mình trong đình, bốn phía gió lùa, thổi mấy sợi tóc dưới nón người kia bay bay, vạt áo cũng phát ra âm thanh yếu ớt, cô đi đến dán sát lưng Khổng Hi Nhan hỏi:
"Em sao vậy?"
Khổng Hi Nhan còn đang chìm trong suy nghĩ, bị Trì Vãn Chiếu cắt đứt có chút mờ mịt, sau đó cô chớp chớp mắt:
"Chị trở về rồi."
"Đúng rồi, Trì Huyên..."
Trì Vãn Chiếu chỉ về phía bệnh viện:
"Chị bảo con bé trở về rồi."
Khổng Hi Nhan gật đầu:
"Xin lỗi, em không có ở cùng em ấy."
Trì Vãn Chiếu sát đến ngồi xuống bên cạnh Khổng Hi Nhan, ôm lấy bả vai Khổng Hi Nhan, ôm cô vào lòng, chậm rãi nói:
"Tiểu Huyên nói em vừa mới gặp bạn cũ."
Khổng Hi Nhan nắm lấy bàn tay Trì Vãn Chiếu, dùng đầu ngón tay chống lên lòng bàn tay Trì Vãn Chiếu chậm rãi ma sát, yếu ớt nói:
"Ừm."
Rất rõ ràng.
Cô ấy không muốn nói về chủ đề này.
Trì Vãn Chiếu nắm lấy tay Khổng Hi Nhan đưa đến bên môi hôn lên.
Khổng Hi Nhan muốn rút tay về lại bị người kia dùng sức giữ lại, đầu ngón tay ấm áp.
Cô nhìn hành động Trì Vãn Chiếu nói:
"Em có thể hỏi chị một câu không?"
Trì Vãn Chiếu gật đầu:
"Chuyện gì."
Khổng Hi Nhan:
"Nếu sự thật chị luôn tìm kiếm sẽ khiến chị thương tích đầy mình, chị sẽ tiếp tục?"
Trì Vãn Chiếu nhíu mày, quay đầu nhìn thật sâu vào mắt Khổng Hi Nhan:
"Sẽ."
"Đối với chị mà nói, biết được sự thật là một loại giải thoát."
Khổng Hi Nhan rũ mắt xuống.
Đúng vậy.
Biết được sự thật là một loại giải thoát.
Cô thở dài, Trì Vãn Chiếu nhìn cô:
"Sao vậy?"
Khổng Hi Nhan mím môi lắc đầu:
"Đi thôi, em hơi mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi"
Trì Vãn Chiếu đỡ cô đứng dậy.
Sau khi đến phòng bệnh, Khổng Hi Nhan lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Đồng Duyệt.
- Đồng tỷ, chuyện lần trước nhờ chị điều tra, có kết quả chưa?
Điện thoại ong ong vang lên.
Tim Khổng Hi Nhan đập nhanh hơn, thậm chí cô có chút không dám nhìn về phía điện thoại.
Mãi cho đến khi nằm lên giường bệnh, cô mới lấy điện thoại ra nhìn.
Đồng Duyệt trả lời.
-Chưa có, chậm nhất hai ngày nữa sẽ có tin tức.
Khổng Hi Nhan cởi màn hình điện thoại di động ra, thở ra một hơi.
Cô cởi áo khoác ra nằm trên giường, không bao lâu liền ngủ say, Trì Vãn Chiếu ngồi bên cạnh liếc nhìn điện thoại của Khổng Hi Nhan, đầu ngón tay chạm lên gương mặt kia thì co lại, trong phòng bệnh có tiếng hít thở khe khẽ, rất nhanh trên giường bệnh có thêm một người.
Trì Vãn Chiếu kéo Khổng Hi Nhan vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu người kia, đôi mắt lóe sáng.
Tiếng hít thở khe khẽ của Khổng Hi Nhan truyền đến, lòng Trì Vãn Chiếu trở nên ấm áp, cô thả lỏng người, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Bên ngoài phòng bệnh, trên tay y tá bưng băng gạc thuốc cần đổi, cô gõ cửa, không phản ứng, trong phòng bệnh tựa như không có ai, y tá nhíu mày mở cửa phòng nhìn thấy hai người nghỉ ngơi trên giường bệnh, cô lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, bước trong đó, gió lạnh đập vào mặt lạnh đến da đầu tê dại.
Trên đường, người qua lại bước chân vội vã, hai tay nắm chặt cổ áo bông, sợ gió lạnh chui vào, đầu cúi thấp.
Có khi có đôi tình nhân trẻ ôm lấy nhau vội vã bước đi.
Mùa đông.
Là mua thật thích hợp sưởi ấm lẫn nhau.
.......
Khổng Hi Nhan ngủ đến chạng vạng thì bị y tá đánh thức, muốn thay thuốc cho cô, ánh mắt cô quét một vòng khắp phòng, không nhìn thấy bóng dáng của Trì Vãn Chiếu, cô nhíu mày....
Y tá thuần thục thay băng gạc cho cô vừa quan sát nét mặt của cô:
"Xin lỗi cô Khổng, tôi vừa làm cô đau?"
Khổng Hi Nhan ngước mắt lên bật cười:
"Không có, cám ơn."
Lúc này y tá mới thở ra, gật đầu mang khay đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, Khổng Hi Nhan cầm điện thoại muốn gọi điện cho Trì Vãn Chiếu, cắn môi đặt điện thoại vào trong ngăn tủ, cô xuống giường đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Ngoài cửa sổ chỉ có gió lạnh cộng thêm lá rụng, đừng nói bóng người, cho dù là bóng quỷ cũng không thấy gì.
Khổng