Khổng Hi Nhan ở trong bệnh viện ba ngày, trở về nhà đã là ba mươi tết, cô xuất viện vào buổi chiều, Vương Hải Ninh nói muốn tới đón cô xuất viện, bị cô từ chối.
Cô nhờ Vương Hải Ninh ở nhà chuẩn bị bữa cơm tất niên, sau khi xuất viện sẽ đến.
Vương Hải Ninh không lay chuyển được người kia nên cũng không tới bệnh viện.
Sau khi sắp xếp xong Vương Hải Ninh, Khổng Hi Nhan nghĩ đến Trì Vãn Chiếu.
Nếu Trì Huyên không đến, Trì Vãn Chiếu nhất định sẽ cùng cô và Vương Hải Ninh ăn cơm tất niên, nhưng lúc này Trì Huyên đến, cô cũng không thể nào để cho Trì Vãn Chiếu buông xuống Trì Huyên mà đi cùng cô, trước khi lên xe cô hỏi:
"Trì tổng, hay là chị để Chu Sinh đưa em qua đó là được rồi, chị trực tiếp trở về nhà cũ bồi Trì Huyên đi? "
Trì Vãn Chiếu đi theo phía sau cô lên xe, ngồi bên cạnh nói:
"Không cần, Trì Huyên cũng sẽ đến đó."
Khổng Hi Nhan sửng sốt.
Trì Huyên cũng sẽ đến đó?
Vậy Trì Huyên và Hải Ninh...
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn sườn mặt căng cứng của Trì Vãn Chiếu:
"Chị đừng miễn cưỡng Trì Huyên, em ấy và Hải Ninh cũng không phải chị không biết."
Hôm nay là bữa cơm tất niên, cô cũng không muốn ôm tâm tình Hồng Môn Yến*.
*Thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Giọng của Trì Vãn Chiếu rất nhẹ nhàng:
"Không sao, chị đã nói chuyện xong với em ấy."
Ban đầu Trì Vãn Chiếu cũng dự định ở căn hộ bồi Trì Huyên ăn cơm tất niên xong sẽ đi tìm Khổng Hi Nhan, nào ngờ Trì Huyên lưỡng lự nói không ngại cùng nhau đến, còn muốn đi theo cô tới đón Khổng Hi Nhan xuất viện.
Tuy rằng cô không tính là hiễu rất rõ cô em gái này nhưng vẫn hiểu biết chút chút, cô bảo Trì Huyên ở nhà ngẫm lại thật kỹ, nếu buổi chiều còn muốn đến đó, thuận đường cô sẽ tới đón.
Năm phút trước, cô nhận được tin nhắn của Trì Huyên.
Nói rằng nguyện ý cùng nhau ăn bữa cơm.
Lúc này Trì Vãn Chiếu mới nói cho Khổng Hi Nhan biết.
Khổng Hi Nhan trước sau đều có chút không tin, cô nhìn sườn mặt Trì Vãn Chiếu, lặng lẽ nói:
"Thật sự không phải chị ép em ấy chứ?"
Trì Vãn Chiếu cười:
"Không phải."
Sau đó Trì Vãn Chiếu nói tiếp:
"Chờ lát nữa em cùng Tiểu Huyên đi trước, chị bảo Lục Hàn đưa tụi em đi, chị phải cùng Chu Sinh đến công ty một chuyến."
Khổng Hi Nhan đè xuống những nghi ngờ trong lòng gật đầu:
"Được."
Chiếc xe nhanh chóng đến ngôi nhà cũ.
Đây là lần đầu tiên Khổng Hi Nhan tới đây.
Nhà cũ ở dưới chân núi, rất lớn, phía sau tòa nhà sát núi, một con đường lớn nối thẳng đến cửa chính của tòa nhà, hai bên trồng đầy cây thường thanh*, Khổng Hi Nhan chỉ đứng ở bên ngoài còn chưa đi vào vẫn có thể cảm giác được sự nguy nga lộng lẫy đập vào mặt.
* 常青树 (cây như cây tùng cây bách...) mình xem baidu khác cây Thường xuân (loài cây thân thảo, thuộc bộ dây leo)
Kiến trúc tòa nhà có chút cổ điển, có vài phần cảm giác như một tòa thành, Khổng Hi Nhan sống ở thành phố B lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên biết nơi này, chẳng khác nào bồng lai tiên cảnh.
Trì Vãn Chiếu đưa cô vào cửa.
Bác Lý đứng trước mặt họ dẫn đường, Khổng Hi Nhan kéo vạt áo Trì Vãn Chiếu:
"Đây thật sự là nhà cũ của Trì gia?"
Không phải nói Trì gia dưới thời ông nội Trì Vãn Chiếu đã xuống dốc rồi sao?
Nhìn ngôi nhà cũ này, hoàn toàn không giống.
Trì Vãn Chiếu nắm tay Khổng Hi Nhan giải thích:
"Tòa nhà này tồn tại rất lâu rồi, khi đó còn chưa có vấn đề về đất đai, cho nên nơi này lớn hơn một chút, sau này cứ như vậy truyền xuống, các thế hệ đều muốn tân trang nhà cũ này."
"Tòa nhà mà em đang thấy đã trải qua tân trang."
Khổng Hi Nhan gật gật đầu, thảo nào cô cảm thấy nhà cũ này vừa cổ điển vừa hiện đại, thì ra là nguyên nhân này.
Hai người xuyên qua con đường đá thật dài đi vào trong phòng khách, Trì Huyên ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, thấy hai người liền đi tới chào hỏi.
"Chị hai, chị dâu."
Trì Vãn Chiếu ừ một tiếng, Khổng Hi Nhan đi tới bên cạnh Trì Huyên nhẹ giọng nói:
"Trì Huyên, chị nghe chị gái em nói em muốn cùng tụi chị ăn cơm tất niên..."
"Dạ."
Trì Huyên chống lại ánh mắt Khổng Hi Nhan, thản nhiên nói:
"Em cùng mọi người ăn cơm tất niên. "
Khổng Hi Nhan mím môi.
"Được."
Trì Vãn Chiếu nhìn ra Khổng Hi Nhan có chút hiếu kỳ về ngôi nhà cũ này, vốn dĩ cô muốn dẫn Khổng Hi Nhan đi dạo một vòng, lại bị Khổng Hi Nhan nắm tay nói:
"Không cần đâu, không phải công ty của chị còn có việc sao? Chị đi xử lý công việc trước đi, nơi này khi nào xem cũng được. "
"Huống hồ, Tiểu Huyên còn ở cùng em."
Trì Huyên đứng bên cạnh cô mỉm cười.
Trì Vãn Chiếu:
"Cũng được, vậy chị cùng Chu Sinh đi trước, Tiểu Huyên, chăm sóc tốt chị dâu em."
Trì Huyên vẫy tay với Trì Vãn Chiếu:
"Yên tâm đi chị hai. "
Yên tâm?
Trì Vãn Chiếu lắc đầu, đối diện với đôi con ngươi mang theo nụ cười của Khổng Hi Nhan .
Cô càng không yên tâm.
Nhưng công ty còn có việc, Trì Vãn Chiếu tạm biệt Khổng Hi Nhan rồi quay đầu rời đi.
Sau khi Trì Vãn Chiếu đi, Trì Huyên hỏi Khổng Hi Nhan có muốn đi dạo một vòng hay không, Khổng Hi Nhan lắc đầu:
"Không cần đâu, Hải Ninh một mình nấu cơm, chị sợ chị ấy không làm hết được."
Nụ cười của Trì Huyên có chút miễn cưỡng:
"Vậy đi thôi. "
Khổng Hi Nhan đi theo sau cô ra khỏi nhà cũ.
Nhà cũ cách vùng ngoại ô một quãng đường, dọc đường đi Khổng Hi Nhan và Trì Huyên đều không nói gì, trong xe rất yên tĩnh.
Qua một khoảng thời gian dài, Trì Huyên uể oải.
Khổng Hi Nhan nhìn Trì Huyên nói:
"Tiểu Huyên, nếu như không muốn đi, đừng miễn cưỡng bản thân."
Trì Huyên giương mắt lên:
"Em..."
Khi đối diện với đôi mắt trong suốt của Khổng Hi Nhan, tựa như bị nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình.
Đúng.
Cô không muốn đi.
Không muốn cùng Vương Hải Ninh ngồi chung bàn ăn cơm.
Ngay cả việc hít thở cùng một bầu không khí trong cùng một ngôi nhà, đối với cô mà nói cũng là một sự tra tấn.
Nhưng cô lại ép buộc bản thân đừng giận chó đánh mèo, thử hiểu và thông cảm với Vương Hải Ninh.
Ít nhất, thử đứng ở góc độ của Vương Hải Ninh để xem xét.
Khổng Hi Nhan thấy người kia không nói gì, cô kéo tay Trì Huyên vỗ về:
"Tiểu Huyên, không muốn đi chị để Lục Hàn đưa em trở về, dưa hấu hái xanh không ngọt."
Trì Huyên bình tĩnh nhìn vào mắt Khổng Hi Nhan, rũ mắt cười nói:
"Chị dâu, em cảm thấy chị thật sự không giống với những người khác."
Khổng Hi Nhan: "Hữm? "
Trì Huyên vẫn rũ mắt như trước:
"Nếu là mẹ em hoặc anh em, bọn họ nhất định sẽ dùng một đống đạo lý để thuyết phục em, kỳ thật những đạo lý kia em đều nghe chán rồi."
"Nhưng chị không giống."
"Chị không thích nói những đạo lý đao to búa lớn."
Giống như chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Nói với cô nhiều đạo lý cũng không bằng để cho cô tự mình đứng ở đó cảm nhận sự sợ hãi mãnh liệt.
Chỉ khi cô đối mặt với cùng một hoàn cảnh, cô mới hiểu cảm nhận của người khác.
Điều này so với việc giảng đạo lý với cô càng làm cho cô khắc cốt ghi tâm.
Trì Huyên cúi đầu suy nghĩ:
"Chị dâu, có phải chị cũng cảm thấy em quá đáng với Vương Hải Ninh? "
Khổng Hi Nhan thả lỏng vùng chân mày:
"Muốn nghe nói thật?"
Trì Huyên khẽ ừm một tiếng.
Khổng Hi Nhan:
"Đứng ở góc độ của Hải Ninh, quả thật quá đáng, đứng ở góc độ của em, cũng không quá đáng."
Trì Huyên nghe vậy ngước mắt lên, nhìn thấy gương Khổng Hi mang theo nụ cười khẽ.
Khổng Hi Nhan tiếp tục nói:
"Cho nên chị sẽ không khuyên em chấp nhận Hải Ninh, càng không nói hy vọng em có thể cùng Hải Ninh hòa hảo ở chung, điều này quá tàn nhẫn với em, đối với Hải Ninh, cũng rất tàn nhẫn."
"Bởi vì em không cần thiết chấp nhận cô ấy."
"Giống như cô ấy không cần