Lĩnh biết Bom đi theo nhóm nhưng cậu cũng không quá để tâm tới nó, vì cứ nghĩ nó là đứa khôn ngoan sẽ không nghịch dại, ai dè đâu lại gây ra chuyện.
Lĩnh theo cậu bé tới gần một con suối nhỏ liền thấy Bom đang cúi gập người mặt tái mét nôn không ngừng cạnh bờ.
“Bom,” Lĩnh vội chạy tới quỳ xuống bên cạnh Bom, “em ăn trúng cái gì?”
Mặt Bom trắng bệnh, chỉ tay về cây dại nhỏ có hoa màu trắng trông cực kì đẹp.
Lĩnh nhìn qua nhíu mày, cậu hỏi Bom:
“Bây giờ em thấy sao?”
Ngay lúc này tiếng bước chân dồn dập liền vang lên. Vân hối hả chạy tới.
“Bon bị làm sao?” Vân lớn tiếng, cô đến trước mặt hai người một tay đưa tới kiểm tra sắc mặt Bom, “trông không giống trúng độc.”
Nghe vậy Lĩnh liền nhìn qua. Những triệu chứng như vậy mà không phải trúng độc sao?
“Em thấy thế nào?” Vân hỏi Bom.
“Miệng rất khó chịu, khó tả lắm, nó cứ lờ lợ khiến em muốn nôn.” Bom nhăn mặt trả lời Vân.
“Em súc miệng chưa?” Vân hỏi.
Bom lắc đầu.
“Vậy cúi xuống lấy nước súc đi.” Nói rồi cô đứng dậy hỏi nhóm Phụ đi theo, “mọi người có ai có trái cây gì có thể ăn không, tốt nhất là có vị ngọt thanh.”
Ngay khi cô vừa dứt một Phụ thú nhân liền đưa qua một quả chuối, có người thì đưa ra một loại quả màu đỏ hồng rất đẹp.
Người đưa quả hồng là một Phụ thanh niên tầm mười sáu mười bảy trẻ trung chưa có bạn đời cùng tên với quả anh ta đang cầm – Hồng. Cười cười nói:
“Quả này lúc nãy tôi thấy chim ăn nên hái ăn thử vị rất ngon, thơm không có độc, lấy cho thằng bé ăn thử coi.”
Lĩnh đi lại chỗ Hồng:
“Tôi lấy một quả thử nhé.”
Hồng gật đầu, mỉm cười đưa một quả qua cho Lĩnh.
Lĩnh bóc chút vỏ dai bên ngoài, ngay lập tức thớ thịt bên trong màu hồng đỏ tỏa mùi thơm bay vào mũi cậu, Lĩnh nhìn những thớ thịt quen thuộc ấy thèm đến mức tức thì cắn ngụm lớn.
Hương vị ngọt ngào này quả nhiên là nó – quả hồng ở trái đất. Lĩnh nheo mắt miệng không ngừng thưởng thức.
“Thế nào?” Vân nhìn cậu ăn nuốt nước miếng hỏi vội, “có ngon không? Nhìn thịt của nó ngon quá trời!”
Lĩnh gật đầu:
“Rất ngon, đây là quả hồng, ăn được.”
Nói rồi Lĩnh hỏi Hồng:
“Cậu còn quả nào không đưa cho Bom, vị quả này rất hợp để xoa dịu cái vị mà cậu nhóc ăn trúng đó.”
Hồng tươi cười vói tay vào da thú của mình, rồi đưa cho Lĩnh một quả dành cho Bom, còn lại bao nhiêu chia hết cho các tiểu thú nhân và một số Phụ.
“Tí nữa em dẫn mọi người đi hái.” Hồng nhìn mọi người ăn ngon như vậy hào hứng cất lời.
Cả nhóm dường như chỉ chờ có vậy gật đầu không thôi. Quả hồng này đúng là ngon thật! Đây là tiếng lòng của toàn bộ những ai ăn hồng.
Bên kia Bom sau một hồi súc miệng bằng nước liền thấy ổn hơn. Cậu nhận quả hồng từ tay Lĩnh ăn vào, ăn xong một quả vị lờ lợ của hoa dại đã giảm đi rất nhiều không còn khó chịu nữa.
Lúc này Lĩnh mới đưa cây cỏ dại dày đặc hoa li ti màu trắng tới:
“Sao lại ăn nó?”
Bom ngạn ngùng ấp úng:
“Tại... nó giống cây hoa sữa... ở bên kia... em cứ nghĩ nó cũng giống vậy... nên mới ăn.”
“Đúng vậy đó anh Lĩnh,” đứa nhỏ lúc nãy chạy đi kêu cậu xen vào, “nó rất giống hoa sữa có thể ăn được ở bên kia.”
Một số Phụ khác tiến tới nhìn vào cây cỏ dại trên tay Lĩnh.
“Đúng là rất giống, nhưng hoa sữa không cứng và trong suốt thế này.” Một trong số những Phụ đang nhìn cho nhận xét.
Lĩnh nhìn cây dại trong tay mâm mê nó. Cậu biết nơi này có nhiều loại thực vật rất lạ, mỗi loại có một công dụng khác nhau, không loại nào giống loại nào, thậm chí còn có công dụng rất lạ nữa, nên cậu không muốn chỉ vì một mùi vị lạ mà bỏ qua nó.
“Lúc ăn nó vào em cảm thấy thế nào?” Cậu hỏi lại Bom.
“Vị lờ lợ, rất khó chịu.” Bom nhăn mặt tả lại.
Lĩnh không chần chừ ngắt một bông hoa ăn vào.
Ngay lập tức cái vị ngọt lợ trên đầu lưỡi khiến cậu khó chịu, nhưng đồng thời cũng khiến Lĩnh sáng mắt ra.
Không ai có thể quên cái vị mình ăn từ nhỏ cho tới lớn này, nó chính là bột ngọt.
Mọi người thấy Lĩnh làm liều như vậy lại không kịp can ngăn liền lo lắng không thôi. Bên kia một Phụ vốn đang ăn dở trái hồng liền ngưng ăn, chạy vội qua.
“Sao rồi khó chịu không, tôi còn nửa quả hồng nè.”
Lĩnh xua tay, quay người múc nước lên súc miệng. Súc sạch cậu liền nhìn họ cười hớn hở.
“Đây là cây có thể cho gia vị,” nói xong liền nhìn qua Bom, “em hái nó ở đâu đưa anh đi xem nào.”
Bom và mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lĩnh, nhưng không