Sau bữa ăn Lĩnh đem Tân đi kiểm tra số gạch ban ngày họ đã làm. Bầu trời đêm ở đây rất đẹp với ánh trăng trắng tròn vằng vặc treo cao.
Cả hai tay trong tay câu được câu không cùng trò chuyện đi tới nơi mảnh đất họ phơi gạch.
“Ngày mai anh cho một số thú nhân ở lại nung gạch,” Lĩnh nói rồi chỉ cho Tân số gạch được nhóm cậu chất cao ở gần đồi, “nhóm đó đã khô thích hợp để cho vào lò nung,” nói xong cậu mỉm cười nhìn Tân, “nung xong mẻ đó chúng ta sẽ tiến hành xây ngôn nhà đầu tiên.”
Tân vươn tay qua vai cậu kéo cậu tựa vào người mình.
“Quả như em nói nhân lực của chúng ta không đủ.” Tân thở dài.
Lĩnh phì cười. Cậu không ngờ là anh vẫn còn nhớ những gì cậu đã nói nơi vùng đất băng. Lĩnh vỗ tay anh:
“Không sao, sức lực của các thú nhân rất lớn. Anh không thấy chỉ mới một ngày mà chúng ta đã làm ra được bao nhiêu gạch sao. Đủ cho một ngôi nhà rồi đó.”
Tân đưa tay lên vuốt ve mái tóc đỏ đã dài chấm cổ của cậu.
“Em nghiên cứu ra được chất kết dính chưa?”
“Chết cha!” Lĩnh vội vùng khỏi tay Tân, “em quên mất.”
Tân mỉm cười nhìn cậu:
“Không sao, quên thì giờ hai ta thử. Tối thế này làm được không?”
Lĩnh nhìn mặt trăng treo cao sáng trưng, gật đầu:
“Được chứ. Nhưng em để nhựa thông ở chỗ lều chúng ta mất rồi. Còn nữa chúng ta cần đá vôi trắng.”
Tân nhìn một vòng quanh khu vực mình đang đứng, anh cảm nhận được không khí đêm nay rất tốt, vì thế liền đề nghị:
“Em có muốn đi núi đá vôi trắng bây giờ không?”
“Hả?” Lĩnh nghe không rõ nên nhìn qua, “anh nói gì cơ?”
“Đi tới núi đá vôi trắng với anh không? Giờ đi luôn.” Tân lặp lại.
“Giờ đi tới đó cũng kha khá thời gian đấy, liệu có ổn cho anh không, anh đã có một ngày vất vả rồi!”
“Không sao, bây giờ vẫn còn sớm mà.”
Lĩnh nghĩ tới công việc ngày mai mình phải làm liền gật đầu.
Tân mang cậu trở lại lều. Bên trong Đông đang ngồi nhìn ra hướng các thú nhân quây quần bên đống lửa trò chuyện.
“Đông em không qua chơi với họ sao?” Lĩnh thấy cậu bé ngồi thui thủi một mình liền hỏi.
Đông lắc đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn Lĩnh chốc sau cậu bé đưa tay vẽ vài đường lên giường gỗ muốn nói gì đó với Lĩnh.
Lĩnh nhìn chằm chằm ngón tay đang di chuyển của Đông một lát, liền vỗ đầu nhớ ra mình lại quên thêm một chuyên.
“Đầu với chả trốc, anh xin lỗi vì đã quên mất chuyện vẽ cử chỉ cho em!”
Đông nhìn Lĩnh nụ cười bên khóe môi kéo cao, lắc đầu tỏ ý không sao.
“Đi thôi, mai sáng trời vẽ cho nó cũng được.” Tân cầm cục nhựa thông lớn đi qua.
Lĩnh nhìn Đông ngồi một mình trên giường liền đề nghị:
“Anh mang Đông cùng đi đi.”
Tân mím môi nhìn chằm chằm Đông giây lát rồi gật đầu miễn cưỡng.
Anh mang hai người tới một bãi đất trống khuất tầm nhìn của các thú nhân liền hóa hình, mang theo Đông và Lĩnh bay về phía núi vôi trắng.
Trên đường đi Lĩnh tranh thủ giải thích cho Đông nơi họ sẽ tới là nơi nào và để làm gì.
Ngọn núi vôi trắng trong đêm trăng ánh lên từng tia lấp lánh nhìn vô cùng đặc biệt bắt mắt giữa hàng trăm ngọn núi đen thùi. Họ dừng lại dưới chân nó, vết đào bới do các thú nhân tạo ra vẫn còn mới tinh, đôi ba cục vôi nhỏ nằm rải rác khắp nơi.
Lĩnh nhặt chúng lên mỉm cười nói với Tân:
“Thật tiện, giờ chúng ta không cần đục đá từ núi chi cho cực, cứ lấy chúng làm luôn.”
“Em có cần anh hỗ trợ gì không?” Tân hỏi.
“Có,” Lĩnh gật đầu, “anh giúp em đốt một đống lửa để đun nóng nhựa thông, rồi tìm thêm một chiếc lá bự và nước để hòa tan đá vôi, kiếm thêm vài ba cục đá cứng giúp em luôn.”
Tân gật đầu chuyển về hình thú bay đi. Chỉ một lát anh đem những thứ Lĩnh cần trở lại.
Họ nhóm lửa xung quanh một hòn đá lớn bên trên có để nhựa thông. Mục đích của Lĩnh là làm cho hòn đá nóng lên, nhờ nhiệt độ từ đá làm tan chảy nhựa thông, đồng thời lợi dụng khả năng giữ nhiệt của đá để giúp nhựa thông duy trì tính lỏng lâu hơn.
Bên này đang khi chờ đợi nhựa thông chảy Lĩnh cho nước vào đá vôi được để trên lá.
Đến khi đá vôi hòa tan thành chất lỏng sền sệt nhựa thông bên kia cũng đã tan.
Lĩnh dùng một cành cây cho nhựa thông vào vôi trắng quấy đều tạo thành một hợp chất màu như màu cà phê sữa. Chờ trong giây lát cậu đem tới quết lên một hòn đá,