Ngày hôm sau Lĩnh dậy từ sớm, vừa ăn sáng xong cậu liền đem những thành phẩm xương gốm hôm qua cả nhóm làm được đã phơi khô đi tráng men. Cậu chọn men xanh đen và men trắng, chờ hong khô liền cho nung.
Trưa hôm đó hơn mười cái bát có to có nhỏ ra đời, độ nặng vừa phải, trơn láng cực kì đẹp. Khi cho thức ăn hay canh hầm vào bát, món ăn càng trở nên đặc sắc và trông ngon hơn rất nhiều.
Thành phẩm cuối cùng ấy khiến các Phụ quyết định chiều tới không đi tìm thực vật nữa, mà ở nhà làm gốm.
Các Phụ cùng tiểu thú nhân và một vài thú nhân già rất sáng tạo, họ không cần Lĩnh dạy, chiều hôm đó đã tự cho ra hình dáng đĩa đựng thức ăn, tô lớn, thậm chí cả những cái muỗng và môi, thìa dùng để múc đồ ăn.
Có vẻ như nhu cầu thiết thực trong ăn uống đã đưa tới những sáng tạo đầy bất ngờ đó.
Lĩnh mỉm cười nhìn những bộ xương gốm xiên vẹo đa hình đa dạng nằm đầy mặt đất lắc đầu, tỏ ý bó tay với những con người đầy máu sáng tạo nhưng lại chẳng chịu yên phận học cho bàn bản này. Nhiều sản phẩm tạo ra Lĩnh không biết nó để làm gì cho tới khi cậu hỏi.
“Nó có thể dùng để bỏ nước vào,” một Phụ đã có gia đình nói với cậu, anh còn chỉ vào cái vòi được tạo ra như ngón tay nói, “cái vòi này sẽ giống như vòi của thú vòi dài, nghiêng một cái nước có thể chảy vào miệng ấu thú nhân.”
Nghe vậy Lĩnh ngạc nhiên, cậu ngồi sụp xuống quan sát. Đây chả phải là khởi đầu cho ý tưởng của một cái ấm và núm vú cao su sau này cho em bé sao!
Càng nhìn cậu càng buồn cười, cuối cùng cậu mặc họ sáng tạo. Ai biết được trong cái mớ hỗn độn ấy lại có người làm ra được đồ vật đáng dùng.
Còn Lĩnh cậu đi tới bắt đầu làm nồi lớn, chum, vại, chảo vân vân. Đây mới là những thứ thiết thực cậu muốn làm, cơm được nấu bằng nồi đất bao giờ cũng ngon hơn nhiều, cá được kho bằng nồi đất cũng vậy.
Không nói thì thôi nói tới cá Lĩnh lại tự hỏi không biết dưới những con suối quanh đây có cá không.
Vừa nghĩ tới đó đôi mắt cậu cũng vừa lia tới hồ nước lớn gần chỗ các thú nhân đang xây dựng, cậu liền đặt nghi vấn: Không biết nơi đó có cá không nhỉ?
Nhìn mặt nước đánh mình sóng sánh dưới nắng, trông hơi trơ trụi buồn rầu, Lĩnh lại tự lầm rầm trong đầu: không biết ở đây có hoa sen hay hoa súng gì đó không ta, mình muốn trồng một ít trong hồ, vừa làm cảnh đẹp vừa có ngó ăn, lại cho hạt sen bổ dưỡng.
Càng nghĩ tay Lĩnh càng xoay nhanh. Chỉ trong một buổi chiều cậu đã tạo ra được kha khá nồi lớn, nhỏ và vừa, cùng đôi ba cái vại, một cái chum. Một vài Phụ sau khi nghịch chán liền nghiêm túc đi theo Lĩnh làm nồi đất.
Và thế là chờ hai dãy phòng khách làm xong một lượng lớn chum vại đã ra đời, kịp lúc để chứa những hạt mè đen thu thập được, cùng hạt kê đã tróc vỏ.
Ngay hôm khánh thành khối công trình đình tộc, trường học, nhà khách, Lĩnh cho khai trương bữa tiệc to: món canh hầm khoai với xương, rau muống xào tỏi, súp lơ xào thịt thú, cải bắp xào với mè đen thơm lừng, cháo kê vàng ươm. Lĩnh còn làm thịt kho, thịt hấp, thịt rim mặn trong nồi đất, còn lại là thịt nướng và thịt luộc.
Đêm hôm đó họ lại được một dịp ăn uống tưng bừng.
...
Ngày hôm sau công cuộc xây nhà cá nhân bắt đầu, trước tiên đó là nhà thủ lĩnh. Để tiện cho việc quản lý coi sóc chuyện bộ tộc sau này, Tân chọn vùng đất xây nhà cho mình ngay khu gần đình.
Tân giao toàn bộ việc thiết kế lại cho Lĩnh.
Lĩnh nhìn bố cục đình quyết định, cho đào một nhánh sông nhỏ bắt nguồn từ con sông lớn đầu đình cho vòng ra sau ôm trọn khối kiến trúc đình và trường học.
Cậu cũng nói thêm với các thú nhân rằng:
“Sau này để tiện cho việc sinh hoạt chúng ta sẽ đào mương đưa nước vào làng, và đào mương thoát nước sinh hoạt kĩ càng.”
Đối với cậu công trình kênh mương là một phát minh vĩ đại của ông cha ta dành riêng cho đặc điểm khí hậu thời tiết Việt Nam, đó là một công trình cực kì phù hợp với nơi nhiều sông suối giống như ở đây.
Việc đào mương không làm khó các thú nhân, chỉ cần vài người, làm một buổi là xong.
Lĩnh chọn cổng chào vào tộc làm tâm, từ đó kéo vào sẽ là đường đi giữa các ngôi nhà trong tộc. Lối kiến trúc nhà ở chủ yếu Lĩnh chọn là nhà ba gian đơn giản, nhưng có nhiều khu, xếp lại thành hình chữ U.
Gian giữa nằm cách ngõ vào nhà, hơi thụt sâu vào trong là khu nhà chính gồm: phòng tiếp khách và phòng làm việc cho Tân.
Khi nhìn thấy Lĩnh nói đó là phòng làm việc cho mình, Tân liền thắc mắc:
“Tại sao phải có phòng làm việc ở nhà?”
Lĩnh cười đáp rằng:
“Anh đâu thể lúc nào cũng làm xong ở đình, sau này công việc nhiều anh có thể đem về đây để làm, lúc đó em cũng tiện chăm sóc cơm nước cho anh hơn.”
Nghe cậu nói vậy Tân cười, cúi người