Sau khi giao bản thiết kế nhà cho các thú nhân, Lĩnh tiếp tục cùng các Phụ lên đường đi tìm thực vật. Lần này họ đi qua một khu vực có lượng cây dâu dùng nuôi tằm rất lớn.
Lĩnh nhìn khu vực này ước lượng thời gian di chuyển, liền cho thú nhân đi theo đánh dấu.
Cậu quyết định sau khi nhà cửa ổn định sẽ cho người qua đây bắt đầu tiến hành trồng dâu nuôi tằm, sản xuất tơ sợi dùng may mặc.
Đi qua khu vực đó họ tiến về phía trước, càng đi đất dưới chân càng khô hơn, cây lớn cũng ít dần, đi thêm vài phút một phần đất không cây chỉ có cỏ hiện ra, ở nơi đó có một con suối lớn chạy qua.
Lĩnh đi tới nhìn vào, điều bất ngờ đã tới, con suối này không hề có đá mà toàn là đất, nhiều loại cá to cá nhỏ quẩy lớp bùn đục ngầu.
Lĩnh cười ha há khi thấy chúng, cậu lấy một nhánh cây học người ta xiên cá phóng xuống.
Làm chơi ăn thật là có, một cú lao chơi chơi ấy không ngờ lại xiên trúng một em cá to như cá trắm, cực kì béo mượt, thậm chí bụng còn to nữa, chắc mẩm là có trứng.
Mọi người nhìn Lĩnh bắt chúng liền khuyên can cậu.
“Loài thú nước này vừa tanh vừa nhiều xương đừng bắt!”
Lĩnh nhìn qua người đang nhắc mình, đó là Phụ thú nhân đã sáng tạo cái ấm mô hình ban sơ tên là Lim.
Cậu cười đáp lời Lim:
“Không sao, em biết cách ăn nó.”
Lim nghi ngờ nhìn cậu:
“Có chắc không đó, hồi trước vì không săn được thú một vài thú nhân đã bắt chúng để ăn, lần đó có một thú nhân bị mắc xương không lấy ra được đã qua đời đấy!”
Cá mà không biết ăn sẽ hóc chết là có, nhưng yên tâm Lĩnh biết phải làm gì với chúng. Cứ cho vào nồi đất làm cá kho tộ là biết liền. Hồi còn ở trái đất, cái món cá này còn giết tới cuộc thi siêu đầu bếp nước Mỹ đó thôi*.
Hiện tại họ không có nước mắm nhưng có muối và bột ngọt, cũng có hành, gừng, tỏi, màu nghệ, mấy cái này đã đủ để có một nồi cá kho tộ ngon nghẻ rồi.
Lĩnh nháy mắt với Lim một cái:
“Để đấy trưa hôm nay em làm cho anh ăn, anh sẽ biết trước kia nó gây chết người là do bọn anh chưa biết cách xử lý để ăn thôi.”
Thú nhân Lục đi tới ngó xuống lòng sông, nước không mấy trong nhìn rất khó thấy sinh vật dưới nước, cậu hỏi Lĩnh:
“Có cần tôi phụ không?”
Lĩnh quay qua gật đầu:
“Có chớ, bắt nhiều nhiều chút về tối nấu cho cậu ăn.”
Lục hì hì gật đầu, hơi sáp lại gần nói nhỏ bên tai Lĩnh:
“Đổi lại chờ khi nào tôi xây nhà cậu phải qua cho vài ý kiến đóng góp đấy.”
Nghe thấy vậy ánh mắt Lĩnh như có như không liếc nhìn Phụ Mây đang ngó nghiêng tìm tòi xa xa kia, rồi quay lại nháy mắt với Lục một cái:
“Có phải ý trung nhân của cậu kia không?”
Lục không hiểu Lĩnh hỏi gì liền lặp lại:
“Ý trung nhân?”
Lĩnh cười:
“Đúng rồi, tức là người thương, người yêu ấy mà.”
Giờ thì Lục hiểu, cậu chàng tỏ ra bối rối ngượng ngùng:
“Đúng vậy... em ấy rất đẹp đúng không?”
Lĩnh gật gật đầu:
“Cũng được. Thế em ấy có thích cậu không?”
Lục nhìn Mây xa xa mặt hơi buồn:
“Tôi cũng không biết nữa!”
Lĩnh vỗ vai ông bạn cùng tuổi:
“Chờ hôm nào đi thổ lộ với người ta đi, không là thú nhân khác cướp mất đấy.”
Lục gật đầu. Sự kiện xây nhà đã dấy lên trong lòng Lục một lo lắng. Hiện tại các thú nhân ế khá nhiều, nên nếu cậu ta không nhanh việc Mây bị cướp đi là quá bình thường.
Nhờ sự hỗ trợ của Lục trưa hôm đó Lĩnh làm cho mọi người một bữa cá ngon lành. Đến lúc này các thú nhân mới vỡ lẽ ra phương thức ăn cá cắn ngang xương là sai lầm. Xương nhỏ có thể ăn, to hơn chút xíu phải bỏ, muốn ăn xương thì phải chiên thật giòn.
Đặc biệt hơn đây là lần họ thấy cá kho chung với thịt nửa nạc nửa mỡ lại ngon đến vậy, đặc biệt khi cho gừng vào vị tanh của cá gần như không còn, còn cả màu nghệ nữa.
Vốn thịt cá trắng nhách giờ đây cho thêm chút nghệ vàng ươm nhìn cực kì thèm mắt, bỏ thêm chút hành thơm vào nữa khiến miệng các thú nhân nuốt nước miếng ừng ực.
Lĩnh thì ngược lại, cậu nhìn miếng cá kho tộ ngon lành trong bát đất lại nghĩ tới cơm trắng. Cá kho tộ đi với cơm trắng là nhất, nhưng hiện giờ tới bóng cỏ lồng vực* cậu còn không thấy thì sao tìm nổi lúa.
Nhìn qua Tân, hiện tại anh quá bận cậu không thể nào vì tư lợi cá nhân mà bắt anh phải ôn đồn thêm việc đưa cậu đi xa tìm lúa.
Cứ thế việc tìm lúa gạo được Lĩnh giấu xuống.
Ngôi nhà của họ sau một tuần lễ dần hoàn thành. Lúc này Lĩnh không muốn ngôi nhà của mình mang màu gạch mộc nữa,