Ngay sau khi tiếng hỏi vừa dứt, tiếng xôn xao sau lưng Lục cũng im bặt, mọi người đã trông thấy hai con thú lạ.
Các thú nhân nhìn chúng đầy đề phòng. Phương thú nhân người lãnh đạo tạm thời nhanh chóng vọt lên, đứng đối diện bày ra tư thế sẵn sàng tấn công đối với chúng.
Mặt anh cau lại đầy khó chịu:
“Chúng bay là thứ gì? Sao lại tới đây?”
Hai con thú thấy rất nhiều người đang đi tới đây liền co mình lại, lông toàn thân dựng đứng lên đầy phòng bị, nhưng không hề có ý định rút đi, cũng không có ý muốn tấn công.
Chúng dùng ánh mắt đen láy đề phòng nhìn Phương, rồi lâu lâu lại liếc ra phía sau anh nhìn nhóm thú nhân đang đề phòng chúng.
“Chúng nói chúng đến xin ăn.” Lục lên tiếng đáp lời thay bọn chúng.
“Cậu hiểu chúng nói gì?” Phương nhăn mày nhìn Lục.
Lục gãi đầu:
“Anh nhìn vào mắt chúng sẽ hiểu.”
Nghe vậy Phương liền hướng ánh nhìn chằm chằm vào bốn con ngươi màu đen của thú lạ trước mắt mình.
Anh lặp lại câu hỏi khi đang nhìn mắt chúng:
“Tao hỏi, chúng bay là loài gì? Đến đây làm gì?”
[Chúng tôi tới xin ăn.]
Ngay lập tức Phương nhận được đáp án đó, nó vang lên trong đầu anh, Phương sửng sốt.
Các thú nhân nhìn nhau, họ cảm nhận được thiện ý đến từ hai con thú lạ, tư thế phòng ngự mang theo tính công kích từ từ được lược bỏ, chỉ còn lại ý phòng ngự, canh chừng sợ chúng trở mặt bất ngờ.
Ngay lúc này tiếng nói chuyện xôn xao của các Phụ đi rừng vang lên, chốc sau liền im bặt. Khoảng im bặt ấy kéo dài chưa bao lâu một vài tiếng hét hưng phấn liền vang lên.
Nhóm Phụ vừa lo lắng vừa thích thú đứng sau lưng các thú nhân, đôi mắt sáng quắc nhìn hai con thú trắng mềm trước mặt mình. Họ vốn rất hiền lành nhẹ dạ, nên những manh vật như thế rất dễ chạm tới tình yêu mềm mại trong họ.
Thế nhưng ai trong họ cũng ý thức được, dù loài vật kia có đẹp đến mấy họ cũng không thể tự tiện đi tới sờ mó nó, trừ khi được các thú nhân cho phép.
“Ủa!” Bất ngờ tiếng Lĩnh vang lên, cậu chui qua đám người khi vừa trông thấy hình dáng trắng mơ hồ quen thuộc, “sao chúng mày lại ở đây?”
“Cậu biết chúng?” Phương hỏi.
Nhóm thú nhân và Phụ sau lưng cậu xôn xao.
Lĩnh gật đầu, mỉm cười đi tới gần hai con thú. Phương vội đi ngay kế cậu nhằm đảm bảo an toàn cho cậu.
Lĩnh nhận ra, cậu dừng lại nhìn Phương rồi nói lớn cho anh và mọi người cùng nghe:
“Đây là loài thú tôi và Tân gặp lúc đi tìm lúa, chúng chỉ đến xin ăn, không hề có ác ý.”
Nói rồi cậu nhìn xuống hai bó hoa sen cạn to lớn bên chân chúng:
“Hai đứa mày lại đem hoa tới làm vật trao đổi à?”
Nghe vậy hai con vật liền gật đầu, một trong số chúng cúi xuống ôm bó hoa đa sắc to đùng lên bằng hai chi trước, rồi bước tới chậm chạp với hai chi sau.
Bó hoa che qua đầu nó khiến bước đi của nó trở nên dè chừng và chậm đi rất nhiều. Vừa hay khoảng khắc ấy lại manh đúng vào trái tim các Phụ. Họ hét toáng lên vì yêu thích.
Lĩnh nhận lấy bó hoa to đùng nó đem đến, rồi vươn tay xoa đầu nó. Sau đó quay lại nói với mọi người:
“Nó không nguy hiểm đâu, mọi người đi làm việc của mình đi kẻo nắng. Tôi đem nó về nhà cho ít thức ăn.”
“Nhớ cẩn thận chút.” Phương dặn Lĩnh rồi xua tay ý bảo mọi người đi thôi.
Lúc các thú nhân hóa hình ngoài cổng bay đi, nhóm Phụ liền bâu tới vòng quanh hai con thú lớn, xoa tay không ngừng.
“Anh có thể sờ nó chút không?” Mi hỏi.
Lĩnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cả hai hỏi ý kiến của chúng:
“Được không? Họ muốn sờ hai đứa mày một chút, được chứ?”
Hai con thú trưng bộ mặt ngốc manh nhìn các Phụ chốc sau liền gật đầu.
Ngay lập tức một trận mưa bàn tay phủ xuống, như muốn vùi dập đầu, thân nó.
Chờ các Phụ vuốt đã thời gian đã trôi đi cả chục phút, người đề nghị là Mi và người tỉnh táo lại đầu tiên cũng là anh ta.
“Thôi, chúng ta lên rừng thôi, trễ rồi.” Mi nói rồi quay qua dặn Lĩnh, “em tiếp chúng nó đi, trông có vẻ chúng rất có nhân tính, chúng ta nên lịch sự với chúng một chút. Sáng nay em cứ nghỉ đi, cần gì anh hái phụ cho, chiều em đi cũng được.”
Lĩnh cảm ơn anh rồi nhờ:
“Anh hái giùm em ít trái hồng, chuối, và một vài trái cây ăn được, chiều về em sẽ hướng dẫn mọi người làm mứt để ăn vào mùa đông.”
Nói tới mức Lĩnh chợt nhớ tới món mứt dừa nổi tiếng quê nhà vội dặn Mi:
“Đúng rồi,