Vì tiếp đón hai vị khách lạ nên Lĩnh được đặc cách không phải lên rừng, nhưng việc nhà thì không ngơi tay được chút nào.
Cậu chỉ huy hai đứa trẻ đóng xong chuồng nuôi gia súc, rồi đem số lúa đã khô ra kêu Đông và Bom xát hết chúng.
Còn mình thì vòng ra nương thu hoạch lũ hạt cà phê, ca cao, trà vào phơi khô.
Một số hành lá đã lớn cũng được cậu thu vào cắt lá đem phơi, tỏi cũng làm y hệt, hoa ớt cũng không thua kém khoe sắc rực cả một góc vườn, Lĩnh hái hết tất cả đều đem vào phơi khô, một số cây đã cho hạt tiêu đen Lĩnh cũng thu vào phơi tất...
Suốt một buổi sáng cả nhà không ngơi tay tới một giây nào, thậm chí hai chú chó lớn sau khi ăn xong cũng ở lại hỗ trợ chuyền gỗ cho hai đứa nhỏ đóng cọc chuồng gia súc.
Tới trưa khi thành viên đi rừng của tộc trở lại họ liền đem đồ cậu nhờ thu giùm đưa qua. Lĩnh mỉm cười dặn họ chiều chờ mình cùng đi chung.
Khi nhìn thấy hai con chó lớn vẫn đang ở nhà cậu, nhóm Phụ không chần chừ xông vào. Lần này hai con chó đã biết sợ chúng cong mông chạy biến vào nhà chui xuống gầm giường né tránh nhóm Phụ.
Nhìn thấy hành động đó của chúng Đông, Bom, Lĩnh thậm chí là nhóm Phụ cũng phải cười bò.
Cứ như thế nhà Lĩnh thêm hai thành viên, cậu không muốn lúc nào cũng gọi nó là mày hay chó, cậu gọi hai thành viên mới ra hỏi chúng:
“Hai đứa mày thuộc giống thú gì?”
Hai con chó ngốc trưng khuôn mặt ngô nghê nhìn Lĩnh không nói gì. Lĩnh thở dài một cái, tự quyết:
“Nếu chúng bay không nói hoặc không biết vậy từ này cả hai sẽ được gọi là Be và Gi nha.”
Nghe vậy Đông và Bom liền cười. Bom trực tiếp gọi tên chúng:
“Be à, Gi à!”
Hai con chó ngốc nghe vậy liền nhìn qua, cả nhà cười ầm lên thích thú gọi tên chúng. Hai thành viên Be và Gi cứ như vậy được sắp xếp ngủ tại phòng sinh hoạt chung, an nhàn cơm ngày ba bữa.
Tốt tới các Phụ bắt đầu tập trung tại nhà Lĩnh.
Hiện tại Lĩnh chỉ có thể làm mứt dừa trước, còn mứt chuối cậu chỉ hướng dẫn họ cắt phơi khô trước, rồi mới tao đường. Những mứt quả còn lại như hồng, táo... cậu chỉ nói cách sơ qua cho họ biết trước, nếu có thời gian thì tự làm, còn không thì chờ rảnh rang Lĩnh sẽ làm cho họ ăn.
Phòng bếp nhỏ hẹp khí thế ngất trời suốt một buổi tối, mẻ mứt dừa trắng phau đầu tiên nhanh chóng ra đời, mùi thơm béo ngậy, màu sắc đẹp mắt cuốn lấy toàn thể các Phụ thú nhân nơi đây, kể cả Be và Gi cũng thèm đến lắc mông.
Mức dừa rất thơm ngon, dai, ăn cực kì nghiện, nó đã gây nghiện cho biết bao nhiêu người ở trái đất thì ở đây cũng không ngoại lệ. Sau một đêm mứt dừa nhanh chóng thành danh, trở thành món ăn vặt phổ biết của bộ tộc, chuyên để sẵn trong nhà dùng tiếp khác kết hợp với đó là bột trà, hoặc cà phê hay ca cao, tất cả luôn luôn sẵn sàng mỗi khi có bạn ghé nhà.
Đây là cuộc sống mà chỉ có những thú nhân trong Tộc Chim Lạc mới có.
....
Sáng ngày thứ tư nhóm đi hái lúa trở lại, trên lưng ai cũng mang đầy ự bao lớn, họ dùng hình thú hạ cánh xuống khắp nơi trong bộ tộc.
May là họ về vào sáng sớm lúc các Phụ cũng như thú nhân chưa đi ra ngoài, vì thế ngay hôm đó cả tộc quyết định nghỉ ngơi ở nhà phơi lúa. Tổng số lúa chia đều cho từng nhà phải chứa cả bao da thú lớn.
Lĩnh nhìn từng mảng lúa vàng được phơi đầy sân, len ra cả ra đầu ngỏ liền chạy vội qua nhà thú nhân già hướng dẫn họ đan bồ, nhanh chóng làm ra đồ đựng lúa, gạo.
Tân trở về nhà, ngay khi nhìn thấy hai con thú quen thuộc liền nhăn mặt. Lĩnh hôn anh một cái vừa thể hiện sự nhớ mong, chào đón, cũng như an ủi mà rằng:
“Anh đừng giận, em tự ý cho chúng vào nhà đó, chúng rất ngoan, đêm thì ngủ ở phòng sinh hoạt chung ngày cũng phụ việc rất tốt, không phá hoại hay gây thương tích cho ai. Chúng có nhân tính, nuôi trong nhà như vậy rất an toàn. Nếu anh có việc phải đi xa như mấy ngày vừa rồi, ở nhà có chuyện gì còn có chúng nó thêm sức.”
Nghe Lĩnh nói Tân ôm chầm lấy cậu, hun một thân mồ hôi nặng mùi lên mũi cậu, khiến Lĩnh nhíu mày. Cậu vỗ lưng anh:
“Hôi quá, đi tắm đi.”
Tân thơm nhanh lên má cậu nói gấp:
“Lễ cưới của chúng ta, em cho anh cái ngày nào?”
Anh đã bỏ rơi con Be và con Gi ra khỏi đầu, mặc chúng ngồn xổm ngoan ngoãn trước mặt ép hỏi Lĩnh.
Lĩnh đỏ mặt, ập ừ nói:
“Ngày kia đi, chờ lúa thu xong sẽ tổ chức luôn, lúc đó vừa hay đã có