Khi tiếng gà rừng kêu báo hiệu ngày mới tới, ở chân trời ánh hừng đông cũng chỉ vừa ngoi lên. Tân và Lĩnh cùng hai đứa nhỏ đã thức giấc.
Suốt đêm qua tâm trạng mỗi người trong nhà đều hồi hộp nên giấc ngủ của họ rất nông, thường ngày tiếng gà rừng không đủ lớn để đánh thức họ, nhưng hôm nay thì khác, cái thứ tiếng thú bé tí ấy như tiếng chuông rung lên báo hiệu giờ phút trông mong nhất đã tới.
Đông vội vàng lấy ra hai bộ đồ cho mình và Bom do cậu bé chuẩn bị tối qua, để hai người mặc vào.
Khi Lĩnh nhìn thấy bộ đồ mới của chúng cậu mỉm cười. Trước khi nói về Áo Dài cậu không quên khen Đông khéo tay. Khen xong Lĩnh vỗ vai Đông một cái, lấy ra hai bộ đồ đưa cho hai đứa nhỏ:
“Hôm nay là một ngày đặc biệt, vì thế anh sẽ để hai đứa mặc một bộ đồ đặc biệt, nó có tên là ‘đồ truyền thống’.”
Tân đi từ phòng bếp ra nghe vậy cũng ngạc nhiên vô cùng, anh hỏi ngay:
“Đồ truyền thống?”
Lĩnh mỉm cười chỉ tay lên bàn trong phòng khách:
“Trên bàn là đồ của hai chúng ta. Tất cả đều có màu đỏ, màu của may mắn, hạnh phúc.”
Tân đi tới cầm bộ đồ lên, anh hất mạnh nó ra khỏi nếp. Ba tà áo tung lên rồi rủ xuống lay mạnh rồi dừng lại dần trông thật xinh đẹp và lạ lẫm.
Anh và cả hai đứa trẻ đều trông mong nhìn Lĩnh, hy vọng cậu giải thích giùm họ.
Lĩnh mỉm cười, cậu từ tốn nói:
“Để em mặc cho hai đứa nhỏ đã.”
Nói rồi cậu quay qua đưa hai cái quần ống rộng màu trắng cho hai đứa nhỏ:
“Hai em về phòng mặc cái này vào rồi chạy qua đây.”
Nghe vậy hai đứa nhỏ liền cầm quần chạy vội đi.
Lĩnh quay qua nhìn Tân, cậu đi tới chỉ vào cái quần ống rộng màu trắng bên bộ đồ chưa bị anh xới tung:
“Đây là kích cỡ của anh. Anh mau mặc nó vào đi.”
Tân nhìn thấy thái độ trân trọng khi cậu chỉ vào bộ đồ, không hiểu sao anh lại thấy thần thái cậu lúc này thật đẹp, anh muốn hôn vào khóe môi đang cong lên kia.
Nghĩ là làm, Tân cúi xuống hôn nhanh vào khóe môi cậu rồi tách ra, chả ngại ngần gì sấp, anh lột ngay cái váy da thú trước mặt Lĩnh khiến cậu không kịp đề phòng nhìn ngay T.â.n con đang nằm ngủ.
Lĩnh cắn môi đỏ mặt lườm anh. Tân cười cười, vừa mặc quần vừa nói:
“Em nhìn, sờ, cảm nhận nó không ít lần còn ngại gì.” Thậm chí đêm nay nó sẽ vào trong em xâm chiếm và có được em nữa kìa. Thế nhưng anh chẳng dám nói ra miệng mà chỉ nghĩ trong đầu.
Chờ Tân mặc xong quần hai đứa trẻ cũng đã thay xong chạy vội ra. Quần hiện vẫn chưa có dây thun, nên chỉ dùng một sợi vải lớn luồn qua lưng rút lại buộc nút.
“Anh xong rồi, giờ sao?” Bom hào hứng nói.
Lĩnh ngoắc Đông tới, rủ Áo Dài ra và mặc cho cậu bé. Màu đỏ tôn lớp da màu trắng của Đông dưới ánh sáng trắng trông như sứ xinh đẹp vô cùng.
Bộ Áo Dài nam dành cho trẻ em may với chiều dài chỉ vừa qua gối, không quá ôm người, nhưng cũng không quá rộng. Khi khoác lên người Đông đã chuyển cậu bé từ một Phụ tiểu thú nhân chân đất thành một thú nhân thiếu gia đẹp như tranh vẽ.
“Oa, Đông cậu đẹp quá!” Bom không nhịn được phải thốt lên.
Bộ đồ kì lạ ấy khi mặc lên khiến Đông thật đẹp, thật xinh đẹp!
Trong đầu Bom không ngừng hiện lên cụm từ ấy, cậu nhóc chỉ muốn giấu Đông đi, không muốn thú nhân nào nhìn thấy Đông.
Nghĩ thế Bom liền ôm chầm lấy Đông phụng phịnh nói:
“Không muốn đâu, không muốn người khác nhìn Đông như thế này đâu!”
Đông vội đẩy Bom ra, cậu bé la nhẹ:
“Cậu đừng nghịch, mau mặc vào tới xem cậu nào.”
Lĩnh vội xoay người Bom qua, khoác áo vào cho cậu bé, vừa nói:
“Để xem khi công tử Bom nhà chúng ta khoác Áo Dài sẽ là phong thái gì nào.”
Chiếc nút cuối cùng được cài, thần thái Bom bỗng thay đổi ngay lập tức. Vốn là một thằng nhóc ngăm đen, nghịch ngợm giờ đây khi khoác lên tà áo dài nghiêm túc cậu bé không chỉ đẹp trai, còn mang lên mình một phong thái tà mị rất lạ.
Đông vội quay mắt đi, dáng vẻ của Bom khiến cậu ngại ngùng.
Bom nhìn thấy vậy hốt hoảng:
“Làm sao vậy, làm sao vậy? Xấu lắm sao?”
Tân bất ngờ xen vào:
“Không, rất đẹp, đẹp trai vô cùng.”
Bom cười nhẹ, nhưng khi nhìn qua Đông lại thấy cậu quay mặt đi nên không mấy vui, nhích tới cầm ống tay áo đỏ chót của Đông kéo nhẹ:
“Đông, cậu không thấy tớ mặc nó đẹp