Be đi theo nhóm Tân ra nơi phân đất, nó bồn chồn không yên cứ đi qua đi lại hoài, cố tìm cơ hội để nói chuyện với Tân. Và cuối cùng cơ hội cũng tới.
Nhân lúc anh nghỉ tay uống miếng nước cạnh gốc cây rừng, Be lấy can đảm chuyển về hình người đi tới.
Đó là một thiếu niên tầm mười ba mười bốn, dáng người cao gầy, khá nhỏ con, tóc trắng bung lên như bờm sư tử, hai tai vẫn duy trì nguyên dáng tai thú không hoàn toàn hóa về người, lồng ngực cùng hai bắp tay và hai bắp chân lộ ra ngoài váy da thú bám đầy lông thú màu trắng.
Trông tổng thể sự tiến hóa của tộc Be vẫn chưa dứt thú hoàn toàn, cũng may khuôn mặt thì đã gọn ghẽ hình người.
Nhìn thấy cậu ta đi tới trước mặt mình, Tân không hiếm lạ, chỉ lẳng lặng nhìn.
Be khá ngạc nhiên, cậu cất lời, giọng nói cực trầm và ồ không thanh thoát được như những thú nhân Chim Lạc:
“Vương Lạc Cư ngài không ngạc nhiên sao?”
Tân đậy nắp ống trúc lại. Phía dưới các thú nhân đã để ý thấy hình dạng của Be, họ xôn xao, di chuyển vội lên đây vây Be thành một vòng.
Tân trả lời một cách thong dong:
“Ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã nghi ngờ thân phận của cậu. Một loài thú hoang thì không thể nào thông minh đến như vậy.”
Anh hơi nhíu mày quan sát Be, rồi nói:
“Nhưng tôi cũng không ngờ, trình độ tiến hóa của tộc cậu vẫn còn thấp đến vậy.”
Đây chỉ là câu nói, còn thái độ của Tân rất bình tĩnh, anh không hề tỏ ra khinh thường tộc Be.
Phương nhíu mày lên tiếng:
“Cậu rốt cuộc thuộc tộc loài nào, sao lại ẩn nấp trong Lạc Cư Quốc suốt một mùa đông? Cậu có mục đích gì?”
Tất cả các thú nhân trong thành Lạc Cư đều cho rằng hai con vật nhà Vương chỉ là thú loài thông minh, họ không nhận ra được sự khác biệt của chúng. Một phần là do sự tiến hóa chưa hoàn chỉnh của chúng nên mùi hương thú nhân nhạt đi rất nhiều, chỉ có người tỉ mỉ hay đề phòng như Tân mới chú tâm nghĩ tới hướng đó.
Cũng may Be mang theo thiện ý đủ để Tân cảm nhận được, chứ không là anh đã tống hoặc trừ khử cậu ta lâu rồi.
Be nhìn một vòng các thú nhân mới trước đó thôi vẫn dành cho mình nụ cười, thì giờ lại chuyển qua đề phòng, cảm thấy buồn bã khó chịu.
Rất nhanh cậu lấy lại tinh thần, thẳng thắn cúi đầu tỏ ý xin lỗi:
“Tôi không cố ý giấu mọi người, nhưng lại không đủ can đảm phô hình thú của mình ra, bởi chúng tôi đã từng gặp phải sự phản bội đến từ một tộc loài y hệt tộc Chim Lạc.”
Nói đoạn Be nhìn qua Tân:
“Lần đầu tiên trông thấy Vương ngài đây cùng bạn đời của ngài tại cánh đồng hoa, cả hai chúng tôi cực kì đề phòng, vì lúc đó ở mi tâm ngài không có ấn kí tộc loài. Vừa hay nhóm thú nhân lúc trước tộc chúng tôi cứu giúp cũng không có ấn kí giữa mi tâm như thế.”
Mọi người nghe Be nói ngạc nhiên, ai cũng không ngờ nơi này còn tồn tại một nhóm thú nhân không có mi tâm như họ.
Tân nhìn Be, anh không một lời cắt ngang, ánh mắt chuyên chú nói cho Be hay. Anh đang rất nghiêm túc lắng nghe. Nhóm thú nhân xung quanh Be cũng thế.
Be cảm nhận được sự tôn trọng đến từ các thú nhân quanh mình nên nói tiếp:
“Khi thấy ngài không có ấn kí tôi và Niên liền thấy lo lắng, bởi nhóm thú nhân kia đã khiến tộc chúng tôi không thể sống yên suốt nhiều năm qua.”
Nói tới đây như chợt nhớ ra gì đó, Be giới thiệu lại:
“Thật ngại quá, tên của tôi là Bàu, còn thú nhân mọi người gọi là Gi thật ra tên là Niên.”
Tân gật đầu tỏ ý đã ghi nhớ, anh hỏi:
“Lo lắng sao còn đi theo?”
“Bởi vì bên cạnh ngài có một Phụ, và Phụ ấy rất thương yêu ngài, đây là điều mà bọn thú nhân kia không có, chúng đến đây chỉ toàn là thú nhân, vừa thô kệch lại hung hãm.”
Nói tới đây Bàu dành một sự tôn trọng lẫn ngưỡng mộ mà nói:
“Hơn nữa hình người và hình thú của ngài không giống chúng, lớn hơn, đẹp hơn chúng nhiều. Vì những sự khác biệt ấy nên chúng tôi mới bạo gan theo hai người. Đặc biệt khi biết về nơi ở của Lạc Cư, thức ăn, và cách Lạc Cư trôi qua mùa đông, tôi và Niên đã không thể im lặng được nữa.”
Nói tới đây, Bàu nhìn vào mi tâm của Tân:
“Đặc biệt hơn lễ cưới của ngài, ngày hôm đó ánh sáng từ trời lao xuống, cực kì lớn, đây là dấu hiệu cho thấy sự chấp thuận yêu thương từ thần thú. Tộc Chim Sóc chúng tôi tôn thờ thần thú, dấu hiệu để nhận biết một thú nhân có được sự yêu thương của thần thú hay không chính là ánh sáng và ấn kí. Cả hai điều này các vị đều có được.”
Bất thần khi vừa kết câu Bàu quỳ sụp xuống đất, ngước mắt lên Vương Lạc Cư, cầu ngài:
“Tôi hôm nay tới đây, quỳ xuống xin ngài hãy giúp đỡ tộc Chim Sóc chúng tôi.”
Bàu nghiến răng:
“Lũ thú nhân không ấn kí, mang dáng hình hung bạo mà chúng tôi rủ lòng thương cứu giúp khi chúng trôi dạt vào bờ biển ba năm trước, đã bắt các Phụ và Mẫu của chúng tôi,