Tất cả các thú nhân ba tộc thấy thái độ khác thường của thú nhân Chim Lạc khi nghe Thi hỏi vậy, cũng ngừng việc riêng nhìn qua.
“Cô là gì của Lĩnh?” Vân vội hỏi.
“Chỗ cô có người tên Lĩnh sao? Đến từ tộc Chim Đỏ ấy.” Thi nghe Vân hỏi vậy, vội hỏi dồn.
Vân gật đầu:
“Có, chỗ chúng tôi có người tên Lĩnh, cậu ấy đúng là xuất thân từ tộc Chim Đỏ.”
Thi nghe vậy mỉm cười:
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”
Thấy Thi cứ lặp đi lặp lại từ đó Vân hỏi lại lần nữa:
“Cô là gì của Lĩnh?”
Thi lắc đầu, quay người lủi vào nhóm thú nhân không nói thêm gì.
Vân nhíu mày. Cô khó hiểu với hành động của cô gái này, trông cái vẻ cô ta thể hiện rất có thể là một người có quan hệ rất thân với Lĩnh, không thân tại sao lại hỏi đầy quan tâm đến vậy.
Vân mím môi, cô quay đi cúi chào các thú nhân ba tộc, lên lưng Phương quay lại thành.
Ngay khi Phương vừa hạ cánh, cô liền chạy tới nhà Lĩnh, theo sau là hai Phụ đi cùng, họ cũng rất tò mò về chuyện này.
Ngay khi gặp Lĩnh đang tưới nước cho hoa hồng ở sân, Vân liền hỏi:
“Lĩnh trong nhóm thú nhân ba tộc tới đây có Mẫu hỏi thăm về anh đấy.”
“Là ai?” Tân vừa đi ra từ trong nhà nghe thấy liền hỏi ngay.
Vân cùng hai Phụ cúi chào Vương rồi thuật lại mọi chuyện.
Nếu như người hỏi cậu mang giới tính khác có khi Lĩnh không quan tâm, nhưng người trong miệng Vân lại là Mẫu nên Lĩnh hơi nghi ngờ.
“Anh mang em qua gặp họ đi.” Cậu nhờ Tân.
Tân hơi lưỡng lự, anh không thích để Lĩnh xuất hiện nơi ấy, nhưng anh cũng tò mò không biết người hỏi Lĩnh là ai.
Cuối cùng sau một hồi phân vân anh quyết định mang cậu ra bãi biển.
Thú nhân Chim Lạc vừa đi lại trở lại, lần này thêm hai thành viên khác khiến nhóm thú nhân bên dưới xôn xao lo lắng.
Tân hạ cánh để Lĩnh xuống đất, mình hóa hình đứng bên cậu.
Lĩnh nhìn một vòng những thú nhân lạ cũng đang nhìn mình chằm chằm, cậu mỉm cười chào họ, đảo mắt một vòng nhìn nhanh từng khuôn mặt hiện diện nơi đây.
Có vài khuôn mặt Lĩnh thấy quen, cậu bước về nơi ấy.
Nhóm Phụ tộc Chim Đỏ ngay khi nhìn thấy Lĩnh liền không rời mắt khỏi cậu. Lĩnh quá khác, cậu trông đẹp hơn, trang phục khoác trên người sang quý vô cùng.
Trong một thoáng ngắn không ít Phụ âm thầm nổi ý ghen tức với cậu. Cùng là Phụ tại sao Lĩnh lại sướng hơn họ kia chứ?
Nhưng chỉ trong một thoáng thôi, bởi họ biết, nếu vẫn ở trong tộc như trước kia, có cho họ cũng sẽ không đi theo thú nhân lạc loài như Lĩnh, và đương nhiên họ không có quyền ghen tức với cậu.
Lĩnh thẳng hướng Khiết đi tới, nhờ trí nhớ từ Lĩnh cũ Lĩnh đủ thông tin để gọi ra cái tên người từng thân thiết với mình nhất, cũng là hàng xóm gần hang động mình từng ở trước kia.
“Khiết, cậu sao lại đi chung với thú nhân tộc khác, tộc nhân Chim Đỏ đâu?”
Khiết nhìn chằm chằm Lĩnh, phía sau Khiết Thi đã quay mặt đi không dám nhìn em trai mình.
Khiết nuốt một hơi nước bọt, mỉm cười gượng gạo nói với Lĩnh:
“Họ không cần chúng tôi nữa, cũng may tộc trưởng Chim Yến tới nên chúng tôi mới có cơ hội sống sót.”
“Vậy chị tôi thì sao? Cha mẹ tôi nữa? Họ ổn cả chứ?”
Nghe Lĩnh hỏi vậy Khiến im lặng quay người nhìn về phía cô gái đang co ro ở kia.
Lĩnh nhìn theo, bóng dáng gầy gò ốm yếu ấy khiến Lĩnh phải nhìn thêm vài lần mới nhận ra đôi nét quen thuộc.
Cậu bước tới:
“Chị Thi phải không?”
Thi run vai quay người lại từ từ đứng lên đối mặt Lĩnh.
“Sao lại thế này? Mặt chị!” Lĩnh hốt hoảng.
Thi mỉm cười:
“Em sống tốt chị vui lắm. Chị xin lỗi Lĩnh! Xin lỗi em nhiều lắm!”
Giọt nước mắt hối lỗi lăn dài trên gò má đen gầy gò của cô.
Lĩnh bối rối:
“Sao lại xin lỗi. Chị đừng khóc, đừng khóc! Có chuyện gì từ từ nói.”
Thi lắc đầu:
“Đó là câu chị phải nói, bao năm chị đối xử với em thật không phải, cuối cùng khi bị xa lánh chị mới biết cảm xúc của em lúc đó. Lĩnh chị thay mặt cha mẹ xin lỗi em, họ sai rồi, chị cũng sai nữa!”
Nói rồi cô cúi đầu, hàng nước mắt tuôn như suối.
Lĩnh vội đỡ lấy cô. Cậu không phải là người trải qua mọi chuyện của Lĩnh cũ nên Lĩnh không có quyền phán xét người thân của Lĩnh. Nếu giờ họ gặp khó khăn nhất định Lĩnh sẽ giúp.
“Còn khuôn mặt của chị thì sao? Cha mẹ đâu? Thương thú nhân đâu?”
Mắt Thi đẫm lệ:
“Cha mẹ đi rồi, tất cả đã về với thần thú, nhưng chị nghĩ ngài sẽ không để họ vào nhà ngài đâu vì chính họ đã đối xử bất công với em, một thú nhân vô tội.”
Cô nấc lên:
“Còn Thương ư! Xin đừng nhắc đến kẻ bội bạc giả nhân giả nghĩa ấy nữa. Hôm chúng ta cùng đi hái hoa quả, chị bỏ đi và bị rắn bạc cắn. Em biết rồi đó, bị rắn bạc cắn Mẫu còn là gì, vô dụng, chỉ là đồ vô dụng! Hắn ta chỉ cần có thế liền công khai theo đuổi bạn thân của chị, bỏ rơi chị.”
Lĩnh nghe vậy xót thương vô cùng, cậu ôm chầm lấy Thi:
“Không sao quên hắn đi, chị còn em.”
Thi ôm ghì cậu:
“Cảm ơn em, đừng lo cho chị hãy sống tốt nhé!”
Lĩnh buông cô ra, chạm tay vào bụng mình:
“Em mang thai rồi, nó là cháu chị đó.”
Thi nhìn bụng cậu nước mắt tuôn rơi:
“Tốt quá! Tốt quá rồi!”
“Chị đi theo em được không? Ở cùng em, cùng những thú nhân Chim Lạc, chị đừng khinh họ nữa, họ là thú nhân có ấn kí, những thú nhân tốt đẹp chị à!”
Thi lau vội nước mắt nắm tay Lĩnh dắt cậu qua chỗ Tân. Cô giao tay Lĩnh cho Tân:
“Phiền anh hãy chăm sóc cho em ấy cả đời, tôi thay mặt cha mẹ mình gửi em ấy cho anh.”
Tân nắm chặt tay Lĩnh gật đầu với Thi.
Đây là một phần trong nghi thức cưới xin của tộc Chim Đỏ,