Sau khi một thú nhân tàn tật đưa ra lựa chọn của mình đón được bạn đời trở về, các Phụ thú nhân tộc Chim Đỏ và các thú nhân già cũng lục tục quỳ xuống cúi đầu tạ lỗi với tộc nhân mình xin được đi theo Lạc Cư.
Tân nhìn những gì xảy ra trước mắt, anh đã từng nghĩ điều này sẽ xảy ra với nhóm tới trước này, nhưng khi nó tới thật anh vẫn hơi choáng váng.
Anh không ngờ những thú nhân im lặng ở trong thành mấy ngày qua lại có suy nghĩ và dám hành động như vậy. Có lẽ khi đi qua gian khổ những thú nhân này đã nhìn ra được những chân lý sống nên có, nên làm, để rồi mạnh dạn đưa ra được lựa chọn, quyết định họ chưa từng nghĩ tới.
Phía sau ba tộc trưởng kiêm ba pháp sư của ba tộc chim Yến, Én, Sẻ cùng bước ra.
Họ nhìn về phía thú nhân các tộc. Tộc trưởng Chim Yến dõng dạc lớn tiếng:
“Chúng tôi ủng hộ Lạc Cư, họ đã không còn là thú nhân lạc loài, họ đã được thần thú trả lại ấn kí. Thú nhân các tộc xin hãy bình tĩnh lại, chúng ta đã trải qua đau khổ, mất đi vùng đất mình từng sống, phải băng qua biển cả rộng lớn hung hãn, chịu đói, chịu khát, mất đi tộc nhân… bao nhiêu khó khăn như thế không đủ để chúng ta nhận ra phải sống yêu thương sao? Hãy bình tĩnh lại từ tốn suy nghĩ chấp nhận nhau yêu thương nhau để bắt đầu một cuộc đời mới ở nơi đây.”
“Ha ha ha!” Tộc trưởng Chim Đại cười lớn, “mày chỉ là một tộc trưởng nhỏ mà dám lên tiếng dạy các tộc lớn sao. Im đi! Lũ đi theo tà thần, thú nhân tội lỗi, một cuộc sống bình yên không đồng nghĩa với sự tồn tại của những thú nhân lạc loài.”
Tân nuốt một hơi khí khó chịu vào trong, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm những thú nhân gầy yếu nơi kia. Những kẻ lãnh đạo trong nhóm đó còn có da có thịt, nhưng những thú nhân yếu hơn thì sao, họ thật gầy gò xanh xao.
“Tộc trưởng các tộc chim, các vị là người lãnh đạo, tại sao lại có thể mất phong thái như vậy trước mặt những thú nhân các vị từng coi khinh. Các vị có biết bây giờ trông các vị chả khác gì một loài thú điên hay không?”
Lời Tân vừa nói ra hàng loạt tiếng quát tháo, chửi lớn vang lên trong tộc chim, họ không hài lòng về điều đó.
Tân cũng không quan tâm, anh cho người lui về thành, đóng cửa thành, cho họ cơ hội để bình tĩnh suy nghĩ lại, nếu họ thay đổi tư tưởng anh sẽ vươn tay giúp đỡ họ, còn nếu họ vẫn như hôm nay, xin lỗi thần thú anh phải làm thẳng tay tiễn họ trở về nơi họ đã tới một lần nữa.
Bên ngoài các thú nhân những tộc lớn thấy cửa thành đóng lại, một nhóm các thú nhân Lạc Cư thì chia nhau bọc quanh thành canh chừng, họ tức tối chửi lớn.
Các pháp sư đưa cao tay về trời xanh tố cáo những thú nhân Lạc Cư với thần thú của họ.
Trong nhóm những thú nhân hùng hổ ấy không ít thú nhân gầy gò, ốm yếu, cùng nhóm ít ỏi Mẫu còn lại im lặng, họ không chửi bới cũng chẳng hùa nhau cầu nguyện.
Họ thinh lặng nhìn về phía thành Lạc Cư, họ ước được vào nơi ấy, được sống trong khung cảnh bình yên chứ không phải như nơi này đầy lời chửi bới than trách.
Họ đã cùng nhau vượt qua cuộc hành trình chết chóc, thông qua đó mà nhìn ra bộ mặt thật của từng thú nhân nơi đây. Những thú nhân có tình yêu thương thì đã bị biển cả cất đi, còn lại nơi này toàn là những thú nhân lạnh lùng tàn nhẫn.
Họ may mắn sống sót được chỉ vì họ là Mẫu hoặc chính họ tự tìm cho mình cơ hội.
Trăng đêm dần lên, sau khi đã lấp no bụng các thú nhân tộc lớn bắt đầu tụ lại cùng nhau, họp bàn dưới ánh trăng, đưa ra hàng loạt các phương thức đánh chiếm Lạc Cư, tất cả đều là đổ máu.
Họ đặt niềm tin vào thần thú và sức mạnh vốn có của mình, họ tin thần thú sẽ đứng về phía họ giúp họ tống khứ những thú nhân phản bội và thú nhân lạc loài ra biển, để sóng dữ giết