Trước ánh nhìn chăm chú của đôi mắt như biết nói, tuy Lệ Quân Hạo cảm thấy như vậy là không hay nhưng anh ta
vẫn vô thức đưa tay ra.
Khương Vũ Hi siết chặt hai nắm tay, tức đến mức gần như muốn xông lên xé rách mặt Cảnh Thiên.
Bùi Uyển Linh đứng cạnh Lệ Quân Hạo,1 nhìn rất rõ vẻ quyến rũ trên khuôn mặt Cảnh Thiên.
Cô ta vừa thần kinh ngạc trước nhan sắc của cô gái này, vừa thấy tim mình trĩu 9xuống.
Dám quyến rũ người yêu của cô ta ngay trước mặt cô ta? Tuy cô ta cũng không quá thích Lệ Quân Hạo, nhưng cô ta
tuyệt đối khô3ng cho phép người phụ nữ như thế này nhòm ngó đến anh ta. Đó chính là sự sỉ nhục đối với cô ta.
Khi tay Lệ Quân Hạo sắp chạm vào tay Cảnh T8hiên, Bùi Uyển Linh cũng đưa tay ra, Cảnh Thiên lại nghiêng tay đi,
vỗ nhẹ vào tay còn lại của Lệ Quân Hạo, chiếc điện thoại mà Lệ Quân Hạo đang cầm bay thẳng ra ngoài.
Lệ Quân Hạo còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Thiên đã cầm lấy điện thoại của anh ta rồi.
“Cô muốn làm gì?”
Không thể không nói, loạt hành động vừa rồi của Cảnh Thiên vừa đẹp vừa ngầu, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp
được trang điểm nhẹ nhàng đáng yêu, tất cả đã thể hiện hết mọi vẻ đẹp của cô gái này ra một cách trọn vẹn.
Thấy Lệ Quân Hạo đã nhìn đến ngây người, Bùi Uyển Linh thực sự không thể nhịn nổi nữa.
Khương Vũ Hi cũng như Bùi Uyển Linh, không thể nhịn nổi nữa.
Nhưng lúc này cô ta lại không hề lên tiếng, bởi vì cô ta muốn xem hai người phụ nữ đều không phải dạng tốt lành
gì này cắn nhau.
Bởi vì cô gái Bùi Uyển Linh này là một bạch liên hoa ác độc, bây giờ cô ta đã có chỗ dựa mới, chắc chắn sẽ không
chủ động nhường chỗ dựa mới tìm