Lệ Quân Hạo hơi xấu hổ khi bị hỏi vậy, Bùi Uyển Linh thấy vậy bèn vội vàng lên tiếng: “Chị hai, mọi người đều rất
nhớ anh Xuyên, đề3u muốn đến thăm anh ấy. Nhưng sau khi bị thương, anh Xuyên không liên lạc gì với mọi người
nữa, Quân Hạo lén chụp một bức ảnh cũng1 vì thấy mọi người nhớ anh Xuyên quá thôi. Không phải anh ấy cố tình
đầu.”
“Đúng rồi, anh em nhớ anh ba lắm, hôm nay khó k9hăn lắm mới có cơ hội được gặp anh ba, em không kìm được
nên đã chụp một bức ảnh.” Lệ Quân Hạo vội vàng nói theo.
“Hờ hờ..3.”
Tiếng cười mỉa mai của Cảnh Thiên vang lên, trong đôi mắt đang nhìn Lệ Quân Hạo tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
“Mười mấy8 người trong nhóm Wechat này của anh, anh chắc chắn họ đều là bạn bè của A Xuyên chứ?”
“Đúng vậy, họ đều là bạn bè của anh Xuyên cá.”
Cảnh Thiên gật đầu: “Được rồi, cái này là do anh nói đấy nhé, trong phòng này có camera giám sát. Anh đã đăng
ảnh lên rồi, nếu đều là bạn bè cá, vậy thì ảnh của A Xuyên sẽ không bị phát tán ra ngoài. Đời người mà, lên voi
xuống chó, ai mà chẳng có lúc tụt dốc, chỉ cần ảnh không bị phát tán ra ngoài thì để bạn bè xem cũng chẳng sao.”
“Còn nếu ảnh bị phát tán ra ngoài, tuy tôi không quen anh, nhưng là người có thể làm bạn với chồng tôi, tính ra
cũng không phải hạng khốn nạn. Anh nên biết rằng ảnh như thế này của người đứng đầu một doanh nghiệp bị
phát tán ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến doanh nghiệp.”
“Nhân đây đang có camera, tôi đành nói khó nghe vậy, một khi tập đoàn của nhà họ Chiến và các công ty con bắt
đầu tụt dốc sau khi bức ảnh này bị phát tán ra ngoài, nhà họ Chiến sẽ tiến hành nộp đơn kiện anh và công ty mà
anh đang làm việc ngay lập tức.”
Sắc mặt Lệ Quân Hạo bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì Chiến Lệ Xuyên, anh trai anh ta và những người khác có một nhóm nhỏ, những người trong nhóm đó mới là
bạn chí cốt của Chiến