Ngựa phi nhanh, kiệt sức, sắp ngã.
Thân thể Phương Chấn Mi chợt dâng lên, lướt lên, bay lên, vượt qua hơn mười trượng.
Nếu tiếp tục cưỡi như vậy, e rằng con ngựa này sẽ tàn phế.
Ngựa có tội gì? Người sao nhẫn tâm?
Cho nên Phương Chấn Mi thà rằng tự mình đề khí chạy đi.
Mặc dù đối với một cao thủ, chạy nhanh như vậy là một sự hao tổn nội lực vô độ và quá mức.
Nhưng giờ Mùi đã qua, giờ Thân đã đến, mặt trời như thiêu đốt. Long Tại Điền ơi Long Tại Điền, những anh hùng Hoài Bắc, các người có cầm cự được không?
Do đó Phương Chấn Mi bất chấp tiêu hao thể lực, áo trắng bay lượn, toàn lực chay đi.
Hạ Quan, Hạ Quan, Hạ Quan thành vẫn ở nơi xa!
oOo
Sử Văn Thánh vừa kêu lên ba chữ “trận thứ tư”, một người đã từ dưới đài lộn nhào nhảy lên.
Lộn nhào như vậy, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng đài này cao hơn một trượng, người này chỉ lộn một cái đã lên, nói cách khác cái lộn này của y đã cao hơn một trượng.
Người này lộn nhào lên đài, lại quay lưng về phía người xem, giống như lúc nhảy không phân biệt được phương hướng, còn dùng tay che trán hỏi:
– Ồ? Khán giả đâu? Mọi người đâu?
Quần chúng dưới đài cười kêu lên:
– Ở đây, ở đây!
– Ở phía sau ngươi này!
– Phải đánh một trận đẹp mắt nhé!
Người này mỉm cười xoay lại, không phải ai khác, chính là vui đùa thành tính, ham chơi thích náo nhiệt, “Thái Hồ Thần Câu” Thẩm Thái Công.
Chỉ thấy tay phải y cầm cần câu, tay trái khẽ ôm sườn trái, cười nói:
– Các vị bình an, các vị bình an, các vị cổ vũ nhiều hơn, cổ vũ nhiều hơn!
Chợt nghe một tiếng hét lớn dưới đài, ánh sáng đỏ lóe lên, một lạt ma từ trên trời giáng xuống, đồng thời quát lên:
– Súc sinh!
Lạt ma này chính là Tây Tạng hoạt phật Khách Lạp Đồ. Khách Lạp Đồ vừa thấy Thẩm Thái Công, vô cùng căm hận, không nhịn được lập tức nhảy ra.
Đây chính là “kẻ thù gặp mặt, lập tức đỏ mắt”.
Không ngờ Khách Lạp Đồ chân vừa chạm đất, Thẩm Thái Công bỗng giơ tay ra, đã dùng dây câu quấn lấy mắt cá chân của hắn, lại dùng sức kéo một cái, Khách Lạp Đồ liền ngã chổng vó lên trời.
Mọi người chỉ thấy một đại hòa thượng đầu trọc mắt lồi mày thẳng, lại không thấy rõ dây câu của Thẩm Thái Công vung ra, thấy hắn vừa lên đài đã bị ngã, không nhịn được cười đến gập lưng.
Khách Lạp Đồ cũng không phải hạng bình thường, vừa bị kéo ngã, lập tức đạp chân một cái, dính chặt xuống sàn, toàn thân bật lên.
Mọi người lập tức ngưng cười. Cho dù là cao thủ Trung Nguyên, có thể sử sụng một chiêu “Thiết Bản Kiều” ngược tốt đến như vậy, e rằng cũng không có bao nhiêu người.
Không ngờ hắn vừa đứng dậy, đang muốn ổn định bước chân, không để Thẩm Thái Công kéo ngã, nhưng Thẩm Thái Công lại đột nhiên lỏng tay, Khách Lạp Đồ dùng sức quá độ, ngã tới trước ba bước. Dây câu của Thẩm Thái Công vẫn quấn lấy chân phải của hắn, lại kéo về phía sau. Khách Lạp Đồ nhất thời mất trọng tâm, lại ngã nhào tới lần nữa.
Lần này là ngã giống như “chó đói giành phân”. Mọi người vốn đang rung động vì một chiêu “Thiết Bản Kiều” của Khách Lạp Đồ, không ngờ hòa thượng này vừa đứng lên lại không thu thế được, ngã nhào xuống đất, không nhịn được cười đến rung trời.
Khách Lạp Đồ vừa ngã xuống, Thẩm Thái Công đang định ra tay, nhưng ngực trái lại đau nhói, xuất thủ chậm đi.
Khách Lạp Đồ là nhân vật thế nào, vừa ngã xuống lập tức bắn lên, đồng thời rống giận. Thẩm Thái Công lại đột nhiên nói:
– Súc sinh dậy nhanh thật!
Mọi người nghe vậy lại cười lớn.
Bởi vì lúc Khách Lạp Đồ nhảy lên đài, từng dùng tiếng Hán mắng một tiếng “súc sinh”, hiện giờ liên tục bị ngã, câu “súc sinh” này lại giống như đang chửi chính hắn.
Khách Lạp Đồ giận không thể nén, quát lên một câu bằng tiếng nước ngoài.
Thẩm Thái Công gãi gãi đầu, quay xuống dưới đài nói:
– Tên này nói gì, đoạn trước ta không hiểu, nhưng đoạn sau lại có ba chữ nghe rõ, hắn nói là “không lấy chồng”!
Mọi người bị trận chiến giữa Tích Vô Hậu và Tín Vô Nhị làm cho khẩn trương, lại bị trận chiến giữa Bao Tiên Định và Hoàn Nhan Trạc làm cho sợ hãi, hiện giờ Thẩm Thái Công lên đài, đối thủ của y vừa khéo lại là một đại hòa thượng hình thù kỳ quái, khiến bọn họ cười đến đau cả bụng.
Khách Lạp Đồ thấy dưới đài lại cười, giận đến tím mặt. Thẩm Thái Công lại đột nhiên vái chào hắn, khiến hắn ngẩn ra, cho rằng Thẩm Thái Công có mưu đồ gì. Chỉ thấy Thẩm Thái Công cười nói:
– Xin thỉnh giáo đại sư phụ!
Khách Lạp Đồ ngạc nhiên hỏi:
– Ta à?
Thẩm Thái Công cung kính nói:
– Ngài.
Khách Lạp Đồ cũng không nghĩ ra:
– Chuyện gì?
Thẩm Thái Công hỏi:
– Đã có đáp án hay chưa?
Khách Lạp Đồ ngạc nhiên hỏi:
– Đáp án gì?
Thẩm Thái Công cũng ngạc nhiên hỏi:
– Đại sư phụ thông minh như vậy, chẳng lẽ lại đoán không ra?
Khách Lạp Đồ hỏi lại:
– Ngươi bao ta đoán lúc nào?
Thẩm Thái Công gãi gãi đầu bạc, trầm tư nói:
– Ừm, hôm nay, buổi sáng, sông Hoài… bên bờ Sông Hoài, ta nói, nói, mấy câu kia, sau đó, nói xong thì chạy…
Lúc này Khách Lạp Đồ mới nhớ ra, mỉm cười nói:
– À há, mấy câu đó, hà hà, ngươi trước tiên không cần nói ra, để ta đoán xem thử đúng hay không. Chính là phụ thân Hạ Hầu Liệt của thái tử cũng là con trai của Phương Chấn Mi, đúng không?
Thẩm Thái Công nhảy lên giơ ngón cái khen ngợi:
– Giỏi, thật thông minh, con trai tốt, hài tử ngoan!
Mọi người không rõ nội tình, chỉ nghe Khách Lạp Đồ nói cái gì thái tử cái gì Hạ Hầu Liệt, cuối cùng lại là con trai của “Phương Chấn Mi”. Dưới đài chỉ có một người cười đến rung trời, đó là đại hiệp Ngã Thị Thùy. Mọi người không biết nguyên nhân, nhưng rất có thiện cảm với Bạch Y Phương Chấn Mi, nghe ra có vẻ Phương Chấn Mi chiếm được tiện nghi, cho nên cũng cười theo.
Kim thái tử dưới đài biến sắc. Chợt nghe Hạ Hầu Liệt quát lên:
– Im miệng!
Khách Lạp Đồ giật mình, quay người lại, chỉ thấy tay phải Kim thái tử nhấc lên, ngón cái và ngón trỏ búng ra, “vù” một tiếng, một luồng chỉ phong bắn vào miệng Khách Lạp Đồ đang mở lớn, lập tức một cái răng cửa của Khách Lạp Đồ dính máu bay ra.
Khách Lạp Đồ vốn đã bị Thẩm Thái Công móc mất một cái răng cửa, chỉ còn lại một cái, lúc này lại bị Kim thái tử đánh gãy một cái, biến thành không còn răng cửa.
Chỉ nghe Kim thái tử nói một tràng bằng tiếng nước ngoài.
Khách Lạp Đồ sợ đến mức liên tục khấu đầu với Kim thái tử, đồng thời cầu khẩn.
Đân chúng Đại Tống thấy cảnh này không nhịn được cười lớn:
– Xem tên nô tài hắn kìa!
– Thật là không có chút khí phái nào!
– Loại người này còn tỷ võ cái gì!
Kim thái tử đột nhiên quát lên một câu.
Khách Lạp Đồ lập tức lật người dậy, ánh sáng đỏ chợt hiện, lao nhanh đến chỗ Thẩm Thái Công.
Lần này lại là khí thế điên cuồng, không thể ngăn cản.
Những lời vừa rồi của Thẩm Thái Công, thật ra là đang chọc cho Khách Lạp Đồ tức giận, bởi vì thực tế võ công của Khách Lạp Đồ và y không phân cao thấp. Xét về võ lực thì đánh lâu vẫn có thể thắng, nhưng lúc này ngực trái của Thẩm Thái Công đã bị chuỗi hạt của Khách Lạp Đồ gây thương tích, đau nhức khó chịu, công lực giảm sút, đành phải cố gắng làm Khách Lạp Đồ tức giận mất kiểm soát, mới có hi vọng thắng hiểm.
Đây là nguyên nhân Thẩm Thái Công cố ý dùng phép khích tướng.
Nhưng Kim thái tử hiển nhiên đã nhìn ra điều này, lên tiếng cảnh báo. Khách Lạp Đồ lập tức phát động công kích, khiến kế sách của Thẩm Thái Công không thực hiện được.
Áo đỏ của Khách Lạp Đồ chụp xuống đầu.
Thẩm Thái Công muốn lui muốn tránh, nhưng chợt thấy chung quanh đều là bóng đỏ, như lưới trời lồng lộng chụp tới.
Thẩm Thái Công hét lớn, cần câu trên tay phải cắm xuống đất, như một cây cọc gỗ chống lấy tấm vải đỏ.
Thẩm Thái Công lập tức từ khe hở của tấm vải đỏ xông ra ngoài.
Lúc này Khách Lạp Đồ dùng áo cà sa đỏ chụp lấy Thẩm Thái Công, cho rằng đối phương nhất định không chạy ra được, lập tức phát chưởng.
Chưởng phong ác liệt, áo cà sa và cần câu đều bay ra ngoài đài.
Nếu Thẩm Thái Công ở trong tấm vải đỏ, y chắc chắn phải chết.
Thẩm Thái Công dùng một chiếc cần câu đổi lấy áo cà sa trên người Khách Lạp Đồ.
Khi Khách Lạp Đồ phát chưởng, Thẩm Thái Công đã xông tới.
Khách Lạp Đồ không ngờ được chuyện này. Thẩm Thái Công nhanh như chớp, tay trái dùng “Phượng Nhãn” đánh vào huyệt Nhân Trung, tay phải dùng “Hạc Khiếu” mổ vào huyệt Trung Xu. Trông thấy sắp sửa thành công, đột nhiên ngực trái đau đớn, xuất thủ hơi chậm, Khách Lạp Đồ đã bắn ra hai hạt gỗ trên cổ.
Thẩm Thái Công đánh phải thu chiêu, nhảy tránh.
Buổi sáng trong trận chiến bên sông Hoài, Thẩm Thái Công vì phải đối phó với “Thiết Tí Viên” Trình Thiên Cân, bị Khách Lạp Đồ ám toán, sườn phải trúng một hạt gỗ, gãy một chiếc xương sườn, cho nên khi di động vô cùng đau đớn, lại không có cơ hội phục hồi, lúc động thủ dĩ nhiên sẽ bị thiệt thòi.
Thẩm Thái Công vừa tránh khỏi hai hạt gỗ, Khách Lạp Đồ lại bắn ra hai hạt khác. Thẩm Thái Công dùng giỏ cá che lại, thu lấy hai hạt gỗ. Khách Lạp Đồ lại hét lớn một tiếng, lấy ra Nguyệt Nha Phương Tiện sạn, múa lên bóng sạn đầy trời, truy đuổi Thẩm Thái Công.
Phương Tiện sạn này dài khoảng bảy thước, nặng chừng ba mươi cân, được Khách Lạp Đồ trời sinh thần lực múa lên, bóng sạn ngập tràn, uy vũ rít gào, lôi đài dài hai trượng rộng bốn trượng gần như không chỗ dung thân. Thẩm Thái Công dựa vào khinh công nhanh nhẹn, lánh, vọt, chuyển, dời, tránh, bỏ, tháo, nhảy, bởi vì trên tay không có binh khí, bị ép vào tình thế nguy hiểm. Khó khăn hơn là sườn phải càng lúc càng đau, dần dần ảnh hưởng đến thân pháp.
Người ở dưới đài cũng lo lắng cho Thẩm Thái Công, nhìn đến nín thở.
oOo
Trên người Phương Chấn Mi không bị mồ hôi thấm ướt, trên đầu lại bốc lên một làn khói trắng nhàn nhạt.
Hắn nhất định phải toàn lực chạy đi, chạy đến thành Hạ Quan.
Nhưng chạy nhanh như vậy rất tiêu hao thể lực.
Ngay lúc này, hắn đột nhiên liếc thấy bên đường có một con ngựa.
Con ngựa này chính là do hắn bỏ lại trên đường từ Hạ Quan đến núi Ngũ Long.
Hiển nhiên con ngựa này đã được nghỉ ngơi, khôi phục tinh lực.
Phương Chấn Mi bay lên, hai chân kẹp lại, ngựa hí dài một tiếng, chạy thẳng tới trước.
oOo
Thẩm Thái Công đã bị Khách Lạp Đồ ép vào tình thế nguy hiểm, có mấy lần kinh tâm động phách nhưng vẫn thoát được, khéo léo tránh khỏi trong thế ngàn cân treo sợi tóc.
Lúc này ai cũng nhìn ra, thân thể bên trái Thẩm Thái Công dường như không quá linh hoạt.
Bảy mươi hiệp vừa qua, Khách Lạp Đồ tinh lực hơn người, chẳng những không mệt mỏi, ngược lại càng dũng mãnh, hai mắt phát ra ánh sáng kỳ dị, thi triển “Nhiếp Hồn đại pháp”. Thẩm Thái Công đang lúc mệt mỏi, càng không dám tiếp xúc với ánh mắt của hắn, vì vậy không thể ứng phó với sạn pháp của Khách Lạp Đồ, liên tục gặp nguy hiểm.
Khách Lạp Đồ đã nổi nóng, ép Thẩm Thái Công đến ven rìa lôi đài, lại bắn ra hai hạt gỗ.
Thẩm Thái Công dùng giỏ cá nghênh đón, lại thu lấy hai hạt gỗ.
Khách Lạp Đồ rống to một tiếng, Nguyệt Nha sạn dùng một chiêu “Ô Long Nhập Động” đâm tới. Thẩm Thái Công ngồi xổm xuống tránh khỏi. Khách Lạp Đồ lại vung tay bắn ra hai hạt gỗ.
Thế tới của hạt gỗ vừa nhanh vừa gấp, bắn thẳng đến Thẩm Thái Công.
Hay cho Thẩm Thái Công, giỏ cá lật lại, lập tức tiếp được.
Y đột nhiên hét lớn:
– Trả lại cho ngươi!
Lập tức giơ giỏ cá lên, hơn mười hạt gỗ từ trong giỏ bắn ra ngoài.
Đồng thời người cũng lao tới, vừa ra tay đã dùng bốn chiêu “Đới Mã Tương Quân”, “Đường Binh Lưu Khách”, “Ma Cô Hiến Thọ”, “Trảm Thảo Trừ Căn”, đóng, khóa, đẩy, cắt, mỗi chiêu đều đánh vào chỗ hiểm.
Khách Lạp Đồ vung hai tay áo lên, lại cuốn sạch hạt gỗ vào trong tay áo.
Bốn chiêu kia của Thẩm Thái Công vừa đến, Khách Lạp Đồ đứng yên vững vàng, thi triển bốn chiêu “Thiên Vương Thác Tháp”, “Quỷ Vương Bát Phiến”, “Bá Vương Cử Đỉnh”, “La Hán Sái Thi”, ngăn cản bốn chiêu của Thẩm Thái Công.
Đột nhiên