Bóng người chợt phân ra.
Mọi người còn không thấy rõ hai người này là ai, chỉ thấy bóng người vọt lên, biến chiêu và gió quyền. Đột nhiên cả hai đều yên tĩnh lại, đó là hai đại hán giống như thiên thần, đứng đối diện với nhau, sừng sững như núi.
Một người mặc trang phục Khiết Đan, một người mặc y phục màu đen.
Hạ Hầu Liệt và Ngã Thị Thùy.
Chợt nghe Hạ Hầu Liệt lạnh lùng nói:
– Tốt!
Ngã Thị Thùy lạnh lùng hỏi:
– Cái gì tốt?
Hạ Hầu Liệt nói:
– Võ công tốt, khí lực tốt, dũng khí tốt.
Ngã Thị Thùy đang định lên tiếng, đột nhiên vừa há miệng lại phun ra một ngụm máu.
Hóa ra vào buổi sáng bên sông Hoài, Ngã Thị Thùy đã trúng phải một chưởng của Hạ Hầu Liệt và một đao của Kiều Lệ Hoa.
Trúng phải “Trung Nguyên Loan Nguyệt Đao” của Kiều Lệ Hoa, một hán tử sắt thép như Ngã Thị Thùy vẫn có thể chịu đựng, nhưng trúng phải một chưởng của Hạ Hầu Liệt, trước giờ không ai có thể lại đứng lên chiến đấu được.
Thậm chí còn không thể đứng lên.
Trong vòng hai ngày Ngã Thị Thùy đã liên tục trúng hai chưởng của Hạ Hầu Liệt.
Ngã Thị Thùy vẫn chưa ngã xuống.
Nhưng mười hai chiêu nhanh như chớp vừa rồi đã dẫn phát nội thương của Ngã Thị Thùy, vừa định nói chuyện lập tức hộc máu.
Ngã Thị Thùy chẳng những từ nhỏ khí lực hơn người, hơn nữa còn có kỳ ngộ, được một số dược vật ngàn năm khó gặp trợ giúp, cho nên mạnh mẽ tráng kiện, người thường không thể sánh bằng.
Ngã Thị Thùy phun máu, thở gấp mấy hơi, nói:
– Nói nhảm ít thôi!
Hạ Hầu Liệt nói:
– Ngươi là hán tử, ta lại muốn thành toàn cho ngươi.
Ngã Thị Thùy nói:
– Không có các hạ thành toàn, Ngã Thị Thùy vẫn sống đến bây giờ.
Hạ Hầu Liệt lắc đầu nói:
– Đáng tiếc không sống được một khắc nữa.
Ngã Thị Thùy lạnh lùng cười nói:
– Vậy phải đánh rồi mới biết.
Hạ Hầu Liệt bỗng nhiên nói:
– Dù ta muốn thành toàn cho ngươi cũng không được.
Ngã Thị Thùy lại ngạc nhiên nói:
– Hả?
Hạ Hầu Liệt thở dài nói:
– Bởi vì…
Ngã Thị Thùy tập trung lắng nghe. Hạ Hầu Liệt nhẹ giọng nói:
– Ta chẳng những muốn giết ngươi, hơn nữa còn muốn giết ngươi ngay lập tức.
Vừa nói vừa xuất chiêu, lúc nói xong đã đánh ra ba mươi bốn chiêu.
Hắn bước một bước lập tức rút ngắn khoảng cách, ra tay vào thời điểm hoàn toàn không giống như đang xuất kích.
Ba mươi bốn chiêu này là tinh túy của võ thuật, tinh hoa của võ công, tinh luyện của biến hóa.
Ngã Thị Thùy lại không đỡ được, với thể lực của hắn hiện giờ ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
Ngã Thị Thùy liền dứt khoát không đỡ.
Không đỡ được thì khỏi đỡ, đây là nguyên tắc trước giờ của Ngã Thị Thùy.
Ngã Thị Thùy lại đánh tới một quyền, “Hắc Hổ Thâu Tâm”.
Một chiêu cơ bản nhất, đơn giản nhất trong võ học, người người đều biết.
Cũng là một chiêu thực dụng nhất, được sử dụng nhiều nhất.
Ngã Thị Thùy thi triển chiêu này, thực ra chỉ có một đặc điểm.
Phát huy “Hắc Hổ Thâu Tâm” đến mức tinh tế, nhanh nhất, chuẩn nhất, ác nhất.
Bất kể Hạ Hầu Liệt muốn dùng một chiêu nào đánh ngã hắn, hoặc ba mươi bốn chiêu đều đánh trúng hắn, nhưng Hạ Hầu Liệt cũng tuyệt đối không tránh được một chiêu này của hắn.
Chiêu thức đơn giản nhất thông thường cũng là chiêu thức hữu hiệu nhất.
Bóng quyền đầy trời lập tức biến mất.
Ba mươi bốn chiêu biến thành một bóng người, dùng hết tốc lực lui về phía sau.
Vừa tránh khỏi “Hắc Hổ Thâu Tâm”, ba mươi bốn chiêu lập tức biến thành ba mươi bốn cước.
Hạ Hầu Liệt toàn thân bất động, cho dù mắt nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn đã đá ra ba mươi bốn cước.
Cước pháp mỗi chiêu đều tàn nhẫn.
Hạ Hầu Liệt có thể khẳng định, một cước của mình ít nhất có thể đá chết một con ngựa khỏe Khiết Đan, huống hồ là đá người.
Ngã Thị Thùy không tránh.
Hắn trở tay, thi triển một chiêu “Hải Để Lao Nguyệt” (mò trăng đáy biển), dùng tay bắt lấy chân.
“Hải Để Lao Nguyệt” chính là đầu gối cong lại, tay vẫy một cái, người học võ công nửa ngày cũng biết.
Nhưng một chiêu này của hắn thi triển ra, có thể vớt được cả một con muỗi bay qua, hơn nữa không làm bị thương chân hay cánh của nó.
Làm được điểm này cũng không đơn giản.
Một chiêu này các môn các phái đều có, nhưng chưa chắc đã hữu dụng như Ngã Thị Thùy.
Hiểu được chưa chắc đã hữu dụng, biết cách sử dụng mới là hữu dụng.
Cho nên tất cả bóng chân đều đột nhiên biến mất.
Hạ Hầu Liệt đã đến sau lưng Ngã Thị Thùy.
Cũng không biết Hạ Hầu Liệt di chuyển như thế nào, nhưng đã ở sau lưng Ngã Thị Thùy, đánh ra một chưởng.
Ngã Thị Thùy cũng giống như đoán trước Hạ Hầu Liệt sẽ đến phía sau mình, lập tức quay đầu lại đánh ra một chưởng, “Độc Phách Hoa Sơn”.
“Độc Phách Hoa Sơn”, trên giang hồ, trong võ lâm, các nhà các phái đều có một chiêu này, nhưng khi chiến đấu rất ít dùng đến, bởi vì một chiêu này quá cứng nhắc, quá cũ kỹ rồi.
Ngã Thị Thùy lại dùng.
Cho dù một chưởng của Hạ Hầu Liệt đánh nứt ngũ tạng của hắn, hắn cũng có thể bảo đảm một chiêu này sẽ chém Hạ Hầu Liệt ra thành hai nửa.
Đối với Hạ Hầu Liệt, điểm này lại hoàn toàn khác biệt.
Hắn ở Khiết Đan nổi tiếng dũng mãnh, chín tuổi đấu báo, mười tuổi bắt hổ, nhưng chưa từng thấy có người nào lại không cần mạng như Ngã Thị Thùy.
Cho dù hắn có thể đánh vỡ nội tạng của Ngã Thị Thùy, nhưng mình lại biến thành hai nửa thì có ích gì?
Cho nên hắn đành phải thu chưởng, đổi chưởng, vung chưởng, muốn cản một chiêu này của Ngã Thị Thùy.
Ngay lúc này chưởng pháp của Ngã Thị Thùy đột nhiên biến đổi.
Biến thành kỳ dị, gấp gáp, tàn nhẫn, khác thường.
Chiêu thức từ chưởng biến thành quyền, quyền biến thành chỉ, chỉ biến thành mổ, mổ biến thành móc, móc biến thành trảo, đã chụp trúng cánh tay phải Hạ Hầu Liệt.
Nhưng tại khoảnh khắc này, chưởng thế của Hạ Hầu Liệt cũng biến hóa.
Hạ Hầu Liệt đổi chưởng thành quyền, cũng không đón đỡ, vẫn đánh thẳng tới, đơn giản, gọn gàng, nhưng có lực, cấp tốc, lại chính là “Hắc Hổ Thâu Tâm”.
“Bình”, quyền đánh trúng Ngã Thị Thùy.
Đây là lần thứ ba Ngã Thị Thùy bị Hạ Hầu Liệt đánh trúng.
Không phải Ngã Thị Thùy không nhìn ra một chiêu này, mà hắn xác định một trảo của mình chụp trúng cánh tay Hạ Hầu Liệt, cánh tay này sẽ xem như tàn phế, có đánh trúng mình cũng vô dụng.
Nhưng hắn lập tức phát hiện mình sai rồi.
Sai lầm rất lớn.
Bởi vì thể lực của hắn không tốt như trong tưởng tượng.
Mấy lần biến hóa, hắn đã xuống sức.
Trảo đã đâm vào cánh tay Hạ Hầu Liệt, nhưng vẫn không làm hắn bị thương gân cốt, quyền của đối phương đã đánh trúng mình.
Một kích đánh trúng, Ngã Thị Thùy không đứng vững được, bay về phía sau.
Bay thẳng xuống dưới đài.
Hạ Hầu Liệt đích xác đã nhìn ra Ngã Thị Thùy không đủ nội kình, mới tình nguyện bị thương để đánh bay đối phương.
Hạ Hầu Liệt đoán không hề sai.
Không, chỉ sai một điểm.
Ngã Thị Thùy quả thật bay ngược ra ngoài, nhưng trước khi bay hắn đã làm một chuyện.
Thực ra đây cũng không tính là chuyện gì, chỉ là hắn xiết tay lại thật chặt.
Xiết chặt như vậy, giống như cánh tay của Hạ Hầu Liệt cũng bị kéo bay theo.
Hạ Hầu Liệt đương nhiên không muốn mất cánh tay của mình, cho nên hắn cũng không đứng vững được.
Tại khoảnh khắc này, hắn lẽ ra vẫn có thể nghĩ được biện pháp ổn định thân hình, nhưng Ngã Thị Thùy lại làm một chuyện.
Há mồm, phun máu.
Máu phun vào mặt Hạ Hầu Liệt.
Đây là lần thứ ba Ngã Thị Thùy trúng quyền của Hạ Hầu Liệt, nhưng cũng là lần thứ hai Hạ Hầu Liệt trúng máu của Ngã Thị Thùy.
Máu bắn vào mặt Hạ Hầu Liệt, tuy hắn kịp thời vận công ngăn cản, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, không mở mắt ra được.
Trong nháy mắt này hai người đã bay khỏi lôi đài, rơi xuống đất.
Hạ Hầu Liệt đánh Ngã Thị Thùy bị thương, nghĩ rằng đối phương chắc chắn phải thua, cho nên cố chịu một trảo để đánh bay Ngã Thị Thùy, không ngờ lại bị Ngã Thị Thùy mượn thế kéo ra khỏi đài.
Ngã Thị Thùy đã tính chuẩn tất cả những chuyện này, dùng thân thể của mình để đổi lấy một trận hòa.
Hạ Hầu Liệt liệt chậm rãi lau đi vết máu trên mặt, trong lòng chỉ mong, chỉ mong