Tại Phú Xuân thành, trong một con ngõ nhỏ, Tường đang nằm mê man trong một căn phòng nhỏ chặt hẹp. Cậu đang miên man không biết gì thì bỗng dật mình tỉnh dậy. Tường nhìn xung quanh căn phòng một lượt, bỗng một loạt những ký ức hỗn loạn đang không ngừng chạy qua trong đầu cầu như một thức phim tua nhanh vậy. khiến cho Tường đâu đau như búa bổ, không ngừng năn qua, năn lại trên giường.
Sau một hồi Tường dần tỉnh táo hơn, cơn đau đầu cũng đã dần giảm bớt, sau một hồi lâu suy tư. Tường kết luận mình đã xuyên không và trọng sinh nên cơ thể của một cậu thiếu niên mười lăm tuổi có tên là Lạc Trần hay được gọi là Tiểu Cẩu, Lạc Trần vốn không cha không mẹ, không người thân.
Từ nhỏ hắn đã theo một ông lão ăn xin, năm bảy tuổi ông lão đó qua đời Tiểu Cẩu chở thành kẻ bơ vơ không người thân, cậu đi ăn xin khắp nới từ đó tới nay.
Do Tiểu Cẩu ăn xin từ nhỏ, ăn uống không điều độ cộng thêm với thường xuyên bị những tên ăn mày khác bắt nạt, hầu như ngày nào cậu cũng bị ăn một chận đòn nhừ tử.
Từ đó lâu ngày sinh bệnh, cơ thể tiểu cẩu bị hư nhược dẫn đến bị bệnh không xuống giường được. Không người chăm sóc, cuối cùng Tiểu Cẩu đã qua đời vào đêm qua.
Cùng đúng lúc đó linh hồn của Tường xuyên không tới cơ thể Tiểu Cẩu (Lạc Trần), trọng sinh trên người cậu. Sau khi nhận ra vấn đề, tâm trạng Tường rất hoang mang và hoảng sợ, bản thân Tường cũng là người ham mê đọc truyện nhất là mấy câu truyện trọng sinh, xuyên không như vậy.
Đã không ít lần Tường ước ao có thể xuyên không tới một thế giới nào đó làm nhân vật chính, tung hoành vạn giới.
Không ngờ giấc mơ đó của Tường lại thành hiện thực, nhưng khi tới đây cậu không cảm thấy vui vẻ gì cả mà cảm thấy hoang mang, lo sợ trước thể giới mới. Kèm theo đó là nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương bạn bè cùng cuộc sống hiện đại, hối hả của thủ đô. Nay cậu tới đây, không biết bố, mẹ mình, bạn bè sẽ cảm thấy ra sao?
Tường rất hoang mang, sợ hãi, cậu không ngừng tự nhủ đây chỉ là một giấc mơ dài mà thôi. Chỉ cần cậu tỉnh lại, mọi thứ sẽ chở lại bình thường.
Vì vậy Tường Không ngừng tự làm đau cơ thể mình như tự cấu, véo bản thân, thậm chí cực đoan hơn là dùng đầu đập vào cạnh giường. Nhưng mọi nỗ lực của cậu gần như vô ích, Tường chỉ cảm thấy cơ thể mình cảng yếu đi hơn chứ không có ích gì cả.
Sau nửa ngày suy nghĩ, buồn rầu mà không thay đổi Tường đã đưa ra một quyết định khá khó khăn trong thời điểm hiện tại đó là: chấp nhận sự thật phú phàng rằng mình đã Xuyên Không và Trọng Sinh, và cậu muốn bắt đầu cuộc sống mới.
Do đã nhiều ngày không ra ngoài ăn xin, nên cơ thể này của Tường đương nhiên là cũng không có gì ăn. Cậu đang cảm thấy đói cồn cào, và chúng thôi thúc cậu ra ngoài tìm đồ ăn.
Tuy nhiên có một vấn đề được Tường cho là quan trọng đó là mọi người đều quen với cơ thể này là Tiêu Cẩu và hay gọi như vậy. Nhưng Tường lại không thích cái tên đó.
Mới đầu cậu định lấy cái tên cũ là Nguyễn Văn Tường, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì cậu cảm thấy bây giờ cậu cũng đâu phải Tường của ban đầu nữa mà dùng cái tên đó. Chính vì vậy Tường quyết định thay tên đổi họ, cậu vã sẽ dùng cái tên của thân xác này. Một hồi suy nghĩ Tường quyết định lấy tên là Lạc Trần.
Sau một hồi đã suy nghĩ chín chắn hết thảy, Trần Tường cố đem thân mình bệnh tật này qua con ngõ trước phòng, ra ngoài phố lớn ăn xin. Sẽ có rất nhiều người không hiểu tại sao Tường không đi kiếm một công việc nào đó hau là gì đó để có tiền mua đồ ăn nhưng có một điều mọi người không để ý đó là.
Tường đã nhiều ngày không được ăn, cơ thể đang rất yếu, nếu Tường cố gắng đi làm việc tay chân nặng nhọc e là cơ thể sẽ không