Lúc LẠc Trần đang không hiểu truyện gì xảy ra với bản thân mình, thì lúc đó cửa phòng mở ra. Một thiếu nữ bước vào, tiếp đó là một giọng nói dịu dàng vang nên.
“Ngươi đã tỉnh rồi sao? Ta mang đồ ăn tới cho ngươi đây.”
Tiếp đó điều khiến cho Lạc Trần như người mất hồn là trước mặt hắn là một vị tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp, nàng giống như vị tiên nữ giáng trần vậy. cả người nàng toát ra vẻ đẹp thanh cao, cùng khí chất nhu mì nhưng lại có vẻ cao quý không nhiêm bụi trần.
Lạc Trần như bị cô gái đó lấy đi mất hồn, cứ ngây người mà nhìn nàng ấy mà không phản ứng được gì. Cô gái trước mặt Lạc Trần thấy hắn như vậy không nhưng không có tức giận mà chỉ cười nhìn lại hắn. Bất ngờ một giọng nói mạnh mẽ cùng có vẻ cá tính vang nên khiến Lạc Trần trở lại thế giới hiện thực.
“Này, nói ngươi đó tên kia. Nhị tiểu thư nhà ta hỏi sao ngươi không trả lời, có phải ngươi bị điếc rồi hay không?”
Như nhận ra dáng vẻ sấu hổ mê gái đó của mình Lạc Trần dật mình tình lại, cùng xấu hổ đỏ mặt. Hắn nhìn về phía cô gái đi phía sau vị tiểu thư kia nói.
“Không phải ta chỉ là,... chỉ là không biết mình đang ở đâu nên chưa kịp thích nghi thôi?”
Với tiền thân là một sinh viên tới từ thế kỷ XXI Tường, à không bây giờ nên nói là Lạc Trần rất nhanh lấy lại bình tĩnh mà tìm đại một cái lý do để biện bạch cho hành động của mình vừa rồi.
Là một người hiện đại, hắn đã nhìn thấy không ít mỹ nhân là những ngôi sao, ca sĩ nổi tiếng trong nước và quốc tế qua mạng internet nhưng hắn vẫn chưa thấy ai có được vẻ đẹp như vị nhị tiểu thư đây. Điều này đối với một thanh niên mới lớn như hắn quả thật là sự cám dỗ không nhỏ.
Chính vì vậy nên khi nhìn thấy nàng Lạc Trần mới không kịp dữ bình tĩnh như vậy.
Đang mải mê suy nghĩ thì tiếp tục là một âm thanh dịu dàng hấp dẫn từ vị nhị tiểu thư kia vang nên.
“Phải rồi, đến bây giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì? Tại sao lại bí ngất trên đường như vậy”
Bị hỏi như vậy, hắn không biết mình phải nên nói như thế nào. Bởi nếu nói sự thật là hắn bị xuyên không rồi trọng sinh tới đây thì rất có thể hai người họ sẽ cho rằng hắn bị tâm thần. Chình vì vậy sau một hồi suy nghĩ hắn quyết định dùng thân phận của Lạc Trần để nói với hai người nghe.
Nghe song câu chuyện, vị tiểu thư kia thì thờ dài một hơi có vẻ nàng rất đồng cảm với cảnh ngộ của hắn. Một hổi sau nàng quay qua nói với Lạc Trần.
“Như vậy đi, từ nay ngươi hãy ở lại Ninh phủ này đi, ở đây làm một người giúp việc cũng còn tốt hơn ở tỏng thành làm ăn xin. Ta sẽ bảo tiểu Nhạc giúp ngươi sắp xếp. Bây giờ ngươi hãy ăn chút đồ ăn này rồi mọi thứ có gì không hiểu hay hỏi tiểu Nhạc”
Nói rồi nàng nhìn qua vị nha hoàn bên cạnh nàng có vẻ như ra chỉ thi, còn vị nha hoàn kia cùng kính vâng lời mà không có ý kiến gì. Vị nhị tiểu thư kia sau khi truyền đạt ý tứ của mình thì không có ở lại lâu hơn, nàng không có nói gì mà cứ thế đứng dậy ra khỏi phòng.
Trong