Lạc Trần nhận ra ý đồ sấu của tên đó liền lặng xoay người lại đối diện với tên nam tử béo lùn đó.
“Không biết ngươi muốn bồi thường bao nhiêu? Ta thấy y phục của ngươi cũng không có vấn đề gì”
Tên nam tử béo lùn kia thấy thái độ bình tĩnh như nước của Lạc Trần cũng cảm thấy chột dạ, nhưng hắn có vẻ khá linh hoạt tỏng trường hợp này, liền nhanh tróng lạnh giọng quát lên.
“Tên tiểu nhà quê kia, ngươi không có mắt nhìn sao? Y phục trên người ta đáng giá cỡ nào, ngươi có thể biết được sao. Ta nói nó bị tổn hại là đã tổn hại rồi, còn không mau đem một trăm đồng vàng ra bồi thường, nếu không đừng trách ta vô tình”
Lạc Trần nhìn thấy thái độ hênh hoang, vô lý của kể đứng trước mặt mình mà thầm cười khinh bỉ. Lạc Trần có thể nhìn ra tên đó chỉ có tu vi luyện thể cảnh tam tọng sơ kỳ, vơi tu vi của hắn như vậy cũng chỉ tương đương với Lạc Trần tu luyện hơn một năm qua, vậy mà tên béo lùn đó lại còn đe dọa hắn, đúng là nực cười.
Do trước đo Lạc Trần đã dùng bí pháp che dấu đi tu vi của mình, chỉ biểu hiện ra bên ngoài bản thân có thực lực luyện thể nhị trọng, không ngờ lại rơi vào tầm ngắm của tên vô lại kia. Hắn nghĩ Lạc Trần thật là con dê béo của hắn dễ như vậy sao.
“Ồ, vậy ngươi hãy vô tình đi cho ta xem, ta cũng muốn biết ngươi vô tình được tới đâu”
Lạc Trần dùng vẻ mặt khiêu khích tới tên nam tử béo lùn kia, khiến hắn như tức sôi nên. Bản thân Lạc Trần vốn thích nhàn hạ, không thích tranh đấu mà dữ vẻ khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là hắn dễ bị bắt nạt.
Sau hơn một năm luyện võ thực lực bản thân Lạc Trần đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, hắn từ người bình thường chở thành người có tu vi luyện thể cảnh tam trọng. Cùng với trong quãng thời gian đó hắn vẫn không ngừng cải thiện kỹ năng thực chiến của bản thân qua việc luận bàn với một vài người làm trong Ninh Phủ như Ninh Tài, vì vậy việc đối phó tên vô lại béo lùn cũng có tu vi luyện thể tam trọng không thể làm khó được hắn.
“Thì ra là Đại Hoàng, hắn lại tới đây lừa đảo nữa rồi, không biết thiếu niên xui sẻo kia là ai, bị Đại hoàng nhắm tới e là có kết cục không tốt rồi”
Có một vị trung niên nam tử thấy cảnh xích mích của Lạc Trần và tên béo lùn kia mà cảm thán nói ra, cũng ngay lúc đó có một vị nam tử thư sinh cất tiếng.
“Ta thấy chưa hẳn, các ngươi nhìn vị tiểu huynh đệ kia tửu đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, không có vẻ gì hoang mang. E là tên Đại Hoàng kia đá phải tấm sắt rồi”
“Thì đã sao? Tiều ca kia có lợi hại hơn Đại Hoàng, nhưng cũng đừng quên kẻ đứng sau lưng tên Đại hoàng đó là ai. Ta nghe nói Đại Hoàng là tiểu để của tên đệ tử dòng chính của Nhạc Gia, một trong bẩy đại thế lực lớn của Phú Xuân thành đó, cho dù tiểu ca kia có lợi hại tới đâu cũng không thể nào bằng được vị đứng đằng sau Đại Hoàng”
Những người xung quanh kia không ngừng nghị luận, mà những điều đó đều rơi vào tai Lạc Trần, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm là gì. Sau lưng tên đại hoàng kia có chỗ dựa, hắn thì không có sao? Vì vậy hắn chẳng cần có gì phải quan tâm.
Cùng lúc đó tên nam tử béo lùn nhìn Lạc Trần với ánh mắt hung tàn sắc lạnh nói.
“Ngươi muốn chết, vậy thì đừng có trách ta”
Hắn dứt khoát ra tay đánh về phía Lạc Trần, hắn sở đây hoành hành lâu như vậy cũng không có bị kẻ nào coi thường hắn như vậy, hắn muốn ra tay phủ đầu dạy dỗ Lạc Trần một chận để cảnh cáo.
Tên nam tử kia cũng không yếu, hắn tu luyện cũng là một bộ công pháo nhất tinh, có điều không biết là thượng phẩm hay hạ phẩm thôi. Quyền phong như ảo ảnh nao tới Lạc Trấn, cũng với đó thân hình của tên Đại Hoàng kia cũng nao nhanh tới tiếp cận Lạc Trần.
Lạc Trần thấy Đại Hoàng tấn công tới hắn vẫn bình tĩnh nư nước, thân hình vững như thái sơn, hắn vận yếu quyết của Thiên Cương Quyền Tầng thứ hai rồi ra một quyền,