Đại Hoàng bị liên hoàn cước của Lạc Trần đá cho bay đi, khiến bản thân bị thương không nhẹ, vốn hắn và Lạc Trần tu vi tương đương nhau, bản thân hắn lại là kẻ có kinh nghiệm phong phú. Ban đầu Đại Hoàng tự tin có thể đem Lạc Trần chế trụ, nhưng hắn đã sai, hắn và Lạc Trần so tài với nhau, lúc đầu còn có thể chiếm thượng phong.
Nhưng càng đánh hắn mới phát hiện thực lực cùng khả năng tác chiến của Lạc Trần càng ngày càng tiến bộ với tốc độ kinh khủng, sau cùng hắn bị Lạc Trần đánh cho chật vật như vậy. Đại Hoàng sau khi thấy bản thân không địch lại Lạc Trần, hắn liền nhanh tróng dẽ đám đông chạy ra khỏi Thiên Dược Các mà chốn đi.
Có điều Lạc Trần đứng đó làm sao có thể để cho tên Đại Hoàng đó như ý nguyện, không phải do Lạc Trần có chút bản lĩnh thì hắn rất có thể bị tên Đại Hoàng đo chèn ép. Chính vì như vậy Lạc Trần thấy Đại Hoàng kia chạy trốn hắn liền lập tức đuổi theo sau.
“Hừ muốn chạy, đâu có dễ như vậy”
Dứt lời, thân hình Lạc Trần rung nên nhẹ mốt cái liền phi hết tốc lực đuổi theo Đại Hoàng, còn tên Đại Hoàng kia sau khi chạy ra Thiên Dược Các vẫn thấy Lạc Trần đuổi theo sau thì hắn như bị ma đuổi mà cắm đầu chạy đi.
Hai người Lạc Trần và Đại Hoàng một người đuổi, một người chạy đi dọc theo con phố lớn trong thành, những người đi đường kia thấy tình cảnh hai người họ cũng không có ai ngăn cản. Đơn giản là thành Phú Xuân là một thành tu luyện võ đạo thịnh hành, tuy vẫn còn không ít người bình thường những vẫn không tránh khỏi việc xảy ra náo loạn.
Cho dù Thất Đại thể lực trong thành cũng không thể nào ngăn cản, thay vì nói họ không có quan tâm, vì vậy những cảnh tượng diễn ra như vừa rồi đối với họ đã là truyện thường ngày.
Lạc Trần đuổi theo Đại Hoàng vào một con ngõ vắng, hắn phòng bị trường hợp bản thân bị tên Đại Hoàng đó dẫn dụ tới lơi khất người mà vây công, vì vậy Lạc Tần cố ý đã dồn hắn vào con đoạn đường này.
Mắt thấy thời cơ đã tới, Lạc Trần thi triển thân pháp tới cực độ, hai chân hắn chạy nhanh trên mặt đất như bay, nháy mắt đã tới phía sau Đại Hoàng mà tung một cước đã ngã hắn lăn quay trên đất mấy vòng.
“Hừ, để ta xem ngươi còn chạy đi đường nào?”
Lạc Trần nhìn Đại Hoàng nằm trên đất mà lạnh lùng nói ra, lời nói của hắn kèm theo sự lạnh giá như gió buốt mùa đông. Đến mức Đại Hoàng sau khí nghe lời nói đó mà không nhìn được mà đổ mồ hôi lạnh sau lưng.
“Tiểu tử ngươi đừng có bức người quá đáng, dù sao ta cũng không có chiếm được thứ tốt gì từ ngươi”
“Vậy sao, vậy thứ trong áo ngươi là thứ gì”
Thấy thái độ chết tới cổ của tên đó mà trong lòng càng giận hơn, hắn chỉ tay vào trước ngực Đại Hoàng lạnh lùng nói ra, mà lần này giọng hắn đã lạnh như băng chứa đầy hàn ý hơn trước đó rất nhiều.
Tên Đại Hoàng không ngờ Lạc Trần vậy mà có thể thấy được thủ đoạn của mình mà khiến sắc mặt hắn trong nháy mắt tối sầm lại, hắn nhìn Lạc Trần với ánh mắt sắc lạnh cùng kèm theo đó là sát ý, nói.
"Ngươi đã muốn chết như vậy thì đừng trách ta, ai bảo số ngươi đen đủi tới vậy"
Nói rồi Đại Hoàng từ trên người lấy ra một thanh đoản kiếm sắc bén. Hắn như một cơn gió bất ngờ nao nhanh tới Lạc Trần mà vung mạnh thanh kiếm đó tới hắn.
Bị tập kích bất ngờ, Lạc Trần cũng bị dọa cho sợ hãi, hắn không ngờ trên Đại hoàng này lại gian xảo tới vậy, hắn vậy mà vẫn dấu trong người một thanh đoản kiếm sắc bén như vậy. Chỉ nhìn liếc qua, Lạc Trần đã nhận ra thanh đoản kiếm đó hẳn là một thanh huyền binh nhị cấp hạ phẩm vô cùng sắc bén, cho dù là cao thủ luyện thể tầng 7 đối diện với một kiếm này cũng không dám đón đỡ.
Lạc Trần hốt hoảng vội vàng thôi động thân