Ra khỏi ngục giam , Liên Tư Vũ quét mắt nhìn mấy "thị vệ" , nhàn nhạt hỏi.
- Thế nào?
- Hoàng Hậu* nương nương, ngươi...
( Hoàng : Hoàng đế.
Hậu : Đằng sau.
Hoàng hậu : Người đứng sau lưng hoàng đế.)
Thị vệ ngẩng đầu, tay run run chỉ Liên Tư Vũ.
- Ta đã nói rồi, không có người ta không thể xử lý, chỉ có người mà ta không muốn xử lý thôi.Chuyện hôm nay khiến các ngươi rõ ràng kết cục khi đối nghịch với ta rồi chứ?
- Ngươi...
- Ha ha, nếu Lâm Thượng Thư bất mãn, ngày mai phố lớn ngõ nhỏ sẽ truyền tin, Lâm Thượng Thư đêm qua chết bất đắc kỳ tử, tìm không ra nguyên do.
Lâm Thượng Thư run run, không dám phản bác, bởi vì chủy thủ của ám vệ cách cổ gã không đến một cm.
- Các ngươi không phải là hậu duệ hoàng thất thì chính là mệnh quan triều đình, việc nên làm nên nói, việc không nên làm không nên nói các ngươi phân biệt được chứ?
Gật đầu như gà mổ thóc.
- Giữ tốt cái miệng nhé. Ta không muốn Thương Huyền mất vài người từng quen đâu.
Liên Tư Vũ đặt ngón tay lên môi, cười tinh nghịch, sau đó bước đi.
- Theo dõi bọn họ chặt vào, ai nói lời không nên thì trực tiếp xử lý.
- Vâng.
- Thương Huyền... hắn thế nào rồi?
Liên Tư Vũ trở lại Phượng Tê Viên, y vừa lật tấu chương vừa hỏi thị vệ.
Đối với hành vi phạm thượng dám gọi thẳng danh tự của hoàng đế của Liên Tư Vũ , người trong cung sớm đã quen thuộc. Dù sao Bệ hạ cũng không nói gì, dường như còn rất cao hứng nữa, vậy nên bọn họ có thể nói gì?
- Bệ hạ đích thân ra trận, sĩ khí của binh sĩ tăng cao, liên tiếp thắng trận, đẩy quân Lãnh về phía đông...
Thị vệ ngẩng đầu thẳng lưng nói.
- Chỗ Tào Tướng quân thì sao?
- Tào Quân ở phía nam một bên thủ thành không tiến công, một bên đã dựa theo kế hoạch của người mà an bài, tin rằng không lâu nữa sẽ thấy kết quả.
- Lui xuống đi.
Viết xong chữ "chuẩn" vào tấu chương, Liên Tư Vũ thuận miệng nói.
- Thuộc hạ cáo lui.
Biết Liên Tư Vũ không thích bị gọi là Hoàng Hậu, người trong cung đều tránh xử dụng từ ngữ này.
...
( Linh Lan Hoa : Thực sự gọi một nam nhân là Hoàng Hậu nương nương nó cứ kỳ kỳ sao ấy, nhất là hai chữ "nương nương".... mềm mền mại mại này...)
Liên Tư Vũ thay Thương Huyền phê tấu chương cả buổi, đến khi tà dương đã nhuộm chân trời, y mới buông tấu chương xuống.
- Chuẩn bị vãn thiện* đi.
* Cơm tối.
- Vâng.
Thái giám bên ngoài vội vàng đáp lời, sau đó phân phó người chuẩn bị cơm tối.
Liên Tư Vũ đứng dậy bước ra ngoài, y muốn đi tắm rửa một lát.
Dục phòng * rất lớn, bên trong có hồ nước đang bốc hơi, nước này được dẫn từ ôn tuyền *ngoài cung , độ ấm rất thích hợp.
* Phòng tắm.
* Suối nước nóng.
Liên Tư Vũ cởi xiêm y, bước vào ôn tuyền.
Làn nước trong vắt bốc hơi nhàn nhạt, khiến con ngươi lạnh nhạt kia phủ một tầng sương mù mông lung, nhìn không rõ cảm xúc.
- Chủ