Tối đến, Vương Đại Tĩnh vừa lên giường, Trần Tiêu liền sáp lại ôm hắn.
Vương Đại Tĩnh điều chỉnh cho y tư thế thoải mái liền nhắm mắt định ngủ.
Tĩnh ca Trần Tiêu gọi.
Vương Đại Tĩnh mở mắt: Khó ngủ sao?
Không phải Trần Tiêu lắc đầu, do dự một lát liền hỏi tiếp: Huynh có muốn đứa bé này không?
Tay ôm y bỗng nhiên siết chặt một chút, Vương Đại Tĩnh hôn trán Trần Tiêu một cái rồi trả lời: Hài tử của huynh cùng đệ sao huynh lại không muốn được chứ
Nhưng ta chưa chuẩn bị tinh thần sinh hài tử, đứa bé này đến quá đột ngột, ta, ta không biết làm sao? Ta cũng đã thử suy nghĩ cẩn thận nhưng càng nghĩ lại càng loạn, huynh nói ta biết đi, ta phải làm gì bây giờ? Trần Tiêu rầu rĩ nói.
Không ngờ hai ngày qua đệ ấy loại rối rắm đến vậy.
Không phải không muốn hài tử mà là chưa chấp nhận việc bản thân đột ngột có thai.
Huynh sẽ luôn ở bên cạnh đệ, hài tử huynh sẽ cố gắng bảo vệ, không để đệ cùng hài tử chịu khổ, hãy tin tưởng huynh Vương Đại Tĩnh nghiêm túc nói.
Căn phòng lại lâm vào tĩnh lặng, chỉ nghe thấy hô hấp đều đều của cả hai.
Ta đương nhiên tin tưởng huynh rồi, chỉ là ta vốn dĩ là một nam nhân mặc dù ta thích nam nhân nhưng ta vẫn có tâm lý của một nam nhân bình thường, chấp nhận bản thân bụng bự quả thật hơi miễn cưỡng.
Huynh sẽ luôn ở cạnh đệ, đừng sợ.
Vương Đại Tĩnh vỗ nhẹ lưng y an ủi, xoa dịu phần nào tâm trạng khó chịu của Trần Tiêu.
Trần Tiêu im lặng, tay nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng.
Cảm giác thật kì lạ.
Tĩnh ca, huynh sờ thử xem
Trần Tiêu nắm tay Vương Đại Tĩnh đặt lên bụng mình, tâm Vương Đại Tĩnh run lên, hắn cẩn thận xoa xoa, cảm nhận độ ấm dưới lòng bàn tay.
Nến đã tắt thế nhưng có ánh trăng ngoài cửa sổ hắc vào, Trần Tiêu lờ mờ nhìn biểu cảm cẩn thận cùng kìm chế của hắn như sợ làm đau y vậy.
Có phải y suy nghĩ quá nhiều rồi không? Nơi đây song nhi bụng bự rất nhiều, rất bình thường.
Y xuyên vào thân thể song nhi, gả cho Vương Đại Tĩnh, việc có hài tử sớm muộn gì cũng đến, y rối rắm cái gì chứ.
Hai ngày qua vì y rối rắm mà Tĩnh ca cũng u sầu theo, ăn rất ít nói chuyện lại càng không.
Y có thể nhìn ra Tĩnh ca rất thích đứa bé này.
Được rồi, dù muốn dù không hài tử cũng đã có, y cũng không phải không thích đứa bé này.
Nhịn một chút là được, Trần Tiêu tin tưởng qua một thời gian nữa bản thân sẽ thích nghi hoàn toàn thân thể song nhi này, sẽ không rối rắm vấn đề bụng bự, bụng nhỏ.
Nghe nói sinh hài tử rất đau, ta sợ Trần Tiêu nói.
Huynh không sinh con nên không biết cảm giác lúc ấy thế nào nhưng huynh sẽ luôn ở cạnh đệ, cùng đệ vượt qua Vương Đại Tĩnh nhẹ nhàng hôn trán Trần Tiêu một cái.
Nếu sinh ra một tiểu ma vương thì sao? Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn.
Vương Đại Tĩnh vén tóc của Trần Tiêu ra sau tai, nhỏ giọng nói:
Huynh sẽ đánh mông nó
Trần Tiêu bật cười: Huynh đoán xem hài tử của chúng ta sẽ là một tiểu ma vương hay là một tiểu cô nương hay là một tiểu song nhi mủm mỉm dễ thương
Không quan trọng, chỉ cần là hài tử của chúng ta, huynh đều thích
Ừm, đệ cũng vậy, đệ sẽ sinh đứa bé này ra, xin lỗi hai ngày qua vất vả cho huynh
Không vất vả, cảm ơn đệ, huynh rất vui, huynh sẽ chăm sóc tốt cho đệ cùng hài tử Vương Đại Tĩnh lại nhẹ nhàng hôn trán Trần Tiêu, Trần Tiêu nhắm mắt cảm nhận dịu dàng cùng ôn nhu Vương Đại Tĩnh dành cho y.
Sáng hôm sau hai người liền đến chỗ Trần đại phu nhờ ông bắt mạch cùng hỏi một số điều cần lưu ý.
Ừm, mạch đập thai nhi không ổn định cho lắm nhưng không sao chỉ cần uống vài thang thuốc dưỡng thai, nghỉ ngơi hợp lý, đợi qua ba tháng thai nhi sẽ ổn định.
Trần đại phu lấy giấy bút ra ghi phương thuốc dưỡng thai, Trần Hàn bưng điểm tâm cùng trà vào.
Vương đại ca, Trần Tiêu, chúc mừng hai người Trần Hàn vui vẻ nói.
Vương Đại Tĩnh ừ một tiếng sau đó quay qua hỏi Trần đại phu một số điều.
Trần Tiêu thì cười vui vẻ nói chuyện với Trần Hàn.
Cám ơn ngươi, ta đã có tin vui rồi khi nào mới đến phiên ngươi đây?
Ngươi nói gì thế, ta gì chứ? Trần Hàn xấu hổ trốn tránh.
Vậy sao? Để ta hỏi Vu đại ca sẽ biết ngay thôi
Đừng đừng, ta, ta nói ngươi biết là được chứ gì
Mau nói, ngươi cùng Vu đại ca tiến triển thế nào rồi? Hai người có nắm tay chưa? Trần Tiêu cười gian manh hỏi làm cho Trần Hàn một trận đỏ mặt.
Ngươi nói bậy gì thế? Gì mà nắm tay?
Chẳng lẽ hai người đã tiến triển hơn thế nữa? Chẳng lẽ hai người đã hôn nhau? Trần Tiêu chu chu môi.
Sao ngươi biết? Trần Hàn hoảng hồn, nhìn dáo dát sau đó mới nhớ đây là nhà mình.
Trần Tiêu ngạc nhiên, y vốn đang nói đùa không ngờ lại là thật.
Ta vốn nói đùa thôi, mà hai người tiến triển thuận lợi ta rất vui, ta còn đợi uống rượu mừng của hai người đấy
Trần Hàn cười ngại ngùng nói:
Nhất định sẽ mời ngươi cùng Vương đại ca, nói đi nói lại ta cũng phải cảm ơn ngươi, nhờ ngươi giúp đỡ ta mới có thể can đảm tiếp cận huynh ấy, chỉ là hôn mà ta nói chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.
Hôm đó ta đưa Đô Đô trở về, lúc ở nhà huynh ấy ta vấp té, huynh ấy đỡ ta nhưng do ta nặng quá kéo theo huynh ấy cùng ngã.
Chuyện sau đó ngươi biết rồi đấy.
Sau đó thì sao?
Ta xấu hổ muốn chết, liên tục xin lỗi huynh ấy, cả bốn năm ngày sau đó đều không dám lộ diện.
Vậy Vu đại ca thì sao? Huynh ấy có thái độ như thế nào?
Vu đại ca nói chỉ là tai nạn nên bảo ta đừng nghĩ nhiều nhưng mà ta cảm thấy được từ sau sự việc đó huynh ấy đối xử với ta rất khác, ta đi trấn đưa thảo dược huynh ấy sẽ đi theo, ta bị đứt tay huynh ấy sẽ nhăn mày giúp ta băng bó Trần Hàn ngọt ngào nhớ đến khoảng thời gian ở cùng Vu Hoài Minh.
Ta thấy không lâu nữa ta được uống rượu mừng rồi Trần Tiêu cười nói.
Trần Hàn ngại ngùng gật gật đầu.
Ta cảm thấy huynh ấy cũng có cảm giác đối với ta, ta sẽ cố gắng
Ta ủng hộ ngươi, cố lên
Ừ, cảm ơn ngươi
Gia đình nhỏ chào đón thành viên mới nên cả hai càng chăm chỉ làm việc hơn.
Muốn cho hài tử một tương lai vô sầu vô lo.
Chúc mừng huynh cùng Trần Tiêu Vu Hoài Minh cười nói.
Vương Đại Tĩnh