Mễ phu nhân thấy thế nào? Trần Tiêu hỏi.
Mễ phu nhân chăm chú ngắm bức tượng điêu khắc bằng gỗ tinh tế trước mặt, phải nói thợ làm rất có tâm, từng nét sống động y như thật.
Rất đẹp, thợ làm rất có tâm
Nghe Vương Đại Tĩnh được khen, Trần Tiêu liền vui vẻ: Phu nhân quá khen, phu quân ta chỉ là dụng tâm vào từng sản phẩm thôi
Thì ra là tay nghề của phu quân tiểu phu lang, tiểu phu lang có ý tưởng độc đáo, phu quân tiểu phu lang lại có tay nghề điêu khắc, phu phu đồng tâm không sợ không làm nên đại nghiệp Mễ phu nhân thật lòng thưởng thức tài năng của hai người.
Trần Tiêu mỉm cười, lễ phép đáp:
Phu nhân quá khen, đại nghiệp không dám chỉ cầu một đời an yên, không sầu không lo
Mễ phu nhân mỉm cười, ra lệnh nha hoàn đi lấy bạc trả cho hai người, bà còn thưởng thêm nhưng Trần Tiêu từ chối.
Đa tạ tâm ý tốt của phu nhân chỉ là chúng ta đã giao ước cho nên ta chỉ thu tiền hàng, phần còn lại xin phu nhân nhận lại, nếu phu nhân thưởng thức tay nghề điêu khắc của tiệm mộc Cẩn Du ta hi vọng sẽ lại được hợp tác làm ăn
Được, ta rất hài lòng bức tượng điêu khắc này, lão phu nhân nhất định cũng rất thích, Tiểu Thúy tiễn khách Mễ phu nhân cười nói.
Dạ
Cáo từ Vương Đại Tĩnh cùng Trần Tiêu rời đi.
Đệ muốn mua gì không? Vương Đại Tĩnh hỏi.
Chúng ta mua chút bánh đi, đệ muốn ăn chân giò ở tửu lầu nữa
Ừ đi thôi
Lúc trở lại xe ngựa Vu Hoài Minh cùng Trần Hàn đã trở lại đang trò chuyện vui vẻ.
Về rồi à Trần Hàn chạy lại đỡ Trần Tiêu.
Ừ, chúng ta về thôi, Vu đại ca ta có mua chút kẹo mạch nha cho Đô Đô, huynh đưa nhóc giúp ta Trần Tiêu đưa qua một gói giấy, Vu Hoài Minh nhận lấy: Cám ơn, Đô Đô sẽ rất vui
Đừng khách sáo, chúng ta đâu phải người xa lạ Trần Tiêu nói.
Đừng đứng đây nữa, Trần Tiêu ngươi đang có bé con mau lên xe nghỉ ngơi đi, nơi này rất nóng Trần Hàn nói.
Trần Tiêu gật đầu, Vương Đại Tĩnh đỡ y lên xe, Trần Hàn cũng theo vào, Vu Hoài Minh cùng Vương Đại Tĩnh sắp xếp xong đồ liền đánh xe quay về.
Ta mua chút mứt chua cho ngươi nè, khi bị hành ngươi ngậm vào miệng sẽ đỡ hơn Trần Hàn đưa qua một gói giấy.
Trần Tiêu nhận lấy ăn thử một viên, chua đến ê răng: Ngươi ăn không?
Trần Hàn xua tay, lắc đầu: Ta không muốn chua đến ê răng đâu
Vậy sao....!Trần Tiêu đang nói một nửa liền bị tiếng ngựa hí ngăn lại, xe ngựa cũng dừng lại.
Có chuyện gì vậy? Trần Hàn nghi hoặc vén màn lên sau đó hết hồn hạ màn xuống.
Sao thế? Trần Tiêu nghi hoặc.
Bên ngoài có rất nhiều ăn mày đang chặn đầu xe của chúng ta Trần Hàn lo lắng nói.
Trần Tiêu nghi hoặc vén màn xe lên xem thử sau đó liền nhăn mày, có khoảng hai mươi tên ăn mày, nhìn vẻ mặt kênh kiệu, muốn gây sự của chúng xem ra là tìm bọn họ rồi.
Đừng ra ngoài, Trần Hàn nhờ đệ chiếu cố Tiêu Tiêu Vương Đại Tĩnh đẩy đầu Trần Tiêu vào sau đó dặn Trần Hàn một câu liền nhảy xuống xe.
Trần Hàn gật đầu chuyển qua ngồi cạnh Trần Tiêu nếu là bình thường y sẽ không khẩn trương như vậy, hiện tại Trần Tiêu đang có thai nếu có sơ sảy gì y không biết phải làm sao.
Sao tự nhiên lại có nhiều tên ăn mày chặn đường như thế? Chẳng lẽ là bọn lần trước chặn đường y? Trần Hàn càng nghĩ càng loạn.
Trần Tiêu âm trầm nghe tiếng kêu la bên ngoài, Vương Đại Tĩnh cùng Vu Hoài Minh không nói hai lời liền đánh, bọn chúng cầm gậy gộc chặn đầu xe không nói cũng biết là tìm bọn hắn, không cần nhiều lời vô nghĩa.
Trần Hàn nắm chặt tay Trần Tiêu nghe tiếng la bên ngoài.
Bỗng nhiên màn xe bị vén lên, một tên ăn mày vươn tay muốn bắt lấy Trần Tiêu, Trần Hàn nhanh chân tung một cước đạp hắn rớt xuống xe.
Trần Hàn nuốt nước miếng, tuy hoảng sợ nhưng y không quên Vương đại ca đã nhờ y bảo vệ Trần Tiêu.
Mẹ kiếp, tên nhãi ranh chết tiệt
Tên ăn mày đứng dậy, tức giận leo lên xe ngựa, Vương Đại Tĩnh đúng lúc nhảy đến tung một cước khiến hắn nằm rạp ra đất.
Hai người phải đánh tận hai mươi tên, tuy hình thể mấy tên ăn mày này gầy yếu nhưng thắng ở số lượng, bám chặt không tha Vương Đại Tĩnh cùng Vu Hoài Minh những tên còn lại nhân cơ hội nhảy lên xe bắt người.
Lần này không ngoại lệ vẫn là ăn một cú từ bên trong đá ra, chỉ là đổi từ Trần Hàn sang Trần Tiêu, Trần Tiêu âm trầm thu hồi chân vén màn đi ra.
Ê Trần Tiêu không được bên ngoài rất nguy hiểm Trần Hàn lo xót vó cũng vén màn theo ra.
Ở bên trong không nhìn thấy tình hình bên ngoài rất bất lợi, không phải bọn chúng muốn bắt ta sao, đến một tên ta đánh một tên
Trần Tiêu nhặt một khúc cây lên, Trần Hàn nghe Trần Tiêu nói có lý cũng nhặt một khúc cây đứng cạnh Trần Tiêu: Ta bảo vệ ngươi, ngươi đang có thai phải cẩn thận
Ừ, ta sẽ cẩn thận
Hai người vừa xuống xe liền có hai tên ăn mày xông lại, Trần Hàn cầm cây lao lên cản lại.
Vương Đại Tĩnh cùng Vu Hoài Minh nhìn thấy liền gấp gáp muốn đi đến chỗ hai người nhưng bọn ăn mày chịu đau giỏi dù bị đánh ngã vẫn đứng dậy cản lại bước chân hai người.
Ối Trần Hàn bị đánh lùi lại sau.
Trần Tiêu thấy vậy cũng cầm cây lao đến giúp đỡ, y không dám vận động mạnh, chỉ dám dùng lực ở hai tay.
Trần Hàn lại lao đến cản trước người Trần Tiêu.
Hai tên ăn mày do thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng nên sức lực cũng yếu ớt, dây dưa với hai người cả buổi cũng không chiếm được lợi, một tên trong đó nóng nảy liền rút ra một thanh dao găm đâm đến chỗ Trần Tiêu.
Cẩn thận Trần Hàn hoảng sợ la lên.
Lúc mũi dao đâm đến Trần Tiêu gian nan né tránh tay theo bản năng ôm bụng.
Bịch.
Tên ăn mày cầm dao bị Vương Đại Tĩnh nắm cổ ném ra xa.
Đệ không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Vương Đại Tĩnh lo lắng kiểm tra khắp người Trần Tiêu.
Trần Tiêu lắc đầu: Không sao, huynh có bị thương không? Bọn chúng có dao
Huynh không sao, đừng lo lắng, đứng phía sau huynh
Vương Đại Tĩnh quay người lại Trần Tiêu liền nhìn thấy cánh tay hắn đỏ cả một vùng.
Tay huynh bị chém trúng sao? Trần Tiêu bắt lấy cánh tay hắn xem, vết chém rất sâu: Lũ khốn kiếp
Chỉ chảy chút máu băng bó sẽ ổn Vương Đại Tĩnh an ủi y.
Trần Tiêu nắm vạt áo xé một mảnh tạm băng bó cho hắn, đứt tay đã rất đau rồi còn này một vết chém sâu thế này không đau sao được, còn bảo là chảy chút máu.
Vết thương sâu thế này rất dễ nhiễm trùng.
Bên kia Vu Hoài Minh đá bay một tên trước mặt Trần Hàn bảo hộ y sau lưng.
Đừng tham chiến, bọn chúng rất liều mạng
Lưng của huynh chảy máu kìa Trần Hàn hoảng sợ nói.
Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, đi đến chỗ Vương huynh cùng Trần Tiêu xem sao? Vu Hoài Minh nắm tay Trần Hàn chạy lại chỗ hai người, Trần Hàn nhìn vết máu trên lưng hắn mà đỏ hốc mắt.
Bọn ăn mày bị đánh gục lại lòm còm đứng dậy, cả đám rút dao hung tợn nhìn bốn người.
Bọn ta không thù không oán với các ngươi sao các ngươi lại ra tay tàn độc như vậy? Vu Hoài Minh nói.
Muốn biết thì xuống Diêm Vương mà hỏi, lên Một tên ăn mày quát một tiếng, cả đám lại xông lên.
Cẩn thận Vương Đại Tĩnh nói với Vu Hoài Minh một câu liền nhặt một khúc cây lên đánh về phía tên đang nhào đến.
Rắc.
Á á á, đau quá, tay của ta Tên đó ngã lăn ra đất ôm cánh tay kêu la.
Vu Hoài Minh cũng nhặt một khúc cây, tên nhào đến chỗ hắn bị một gậy của hắn đánh đến bất tỉnh.
Bọn ăn mày nhìn hai người có phần do dự không dám tiến lên nhưng nghĩ đến số bạc được nhận nếu thành công liền gan dạ cả đám lại xông lên.
Sát khi lóe lên trong mắt, Vu Hoài Minh cùng Vương Đại Tĩnh không nương tay với chúng nữa, chiêu chiêu tàn nhẫn nhưng vì vừa bảo vệ hai người Trần Tiêu cùng Trần Hàn vừa đánh nên có phần phân tâm, vết thương trên người cũng nhiều hơn.
Có một tên ăn mày bị đánh bất tỉnh đột nhiên tỉnh lại, hắn canh thời cơ cầm dao đánh lén về người ở gần hắn nhất, Vương Đại Tĩnh đứng quay lưng về phía hắn nên không chú ý.
Cẩn thận Trần Tiêu quát một tiếng, đập khúc cây về phía tên đánh lén nhưng vì dùng lực quá mạnh nên bị đẩy lùi về sau lưng đập vào thùng xe.
Tiêu Tiêu Vương Đại Tĩnh vươn tay đỡ y.
Không....!Trần Tiêu chưa nói