Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

2: Từ Tình Nồng Đến Tình Mỏng


trước sau


Dương Gia Lập mơ một giấc mơ.

Cậu mơ thấy khoảng thời gian cậu học đại học, cùng Diệp Đình yêu nhau
Lúc đó cậu cùng Diệp Đình còn ở bên nhau, tình cảm mặn nồng.

Mỗi ngày đều trải một đống cơm chó cho tụi sinh viên FA trong trường ăn đến tức chết
Cậu nhớ rõ lần đó Diệp Đình đi tranh cử, ngay sau khi công bố Diệp Đình đã thành công trở thành hội trưởng hội học sinh.

Cậu liền sống chết kéo Diệp Đình đi ăn mừng
Để chúc mừng cho Diệp Đình, Dương Gia Lập hỏi hắn: “ Anh có muốn em tặng quà cho anh không? Nhân lúc hôm nay ông đây đang vui vẻ, muốn gì thì cứ nói”
Diệp Đình không nói một lời, kéo tay Dương Gia Lập đến khách sạn gần nhất
Dương Gia Lập bị Diệp Đình lừa lên giường..

Cậu đứng ở đầu giường nhìn Diệp Đình...!trên người còn mặc bộ đồ đi tranh cử ban nãy, cực kì đẹp trai, cao tráo.

Khiến bao cô gái ôm tâm tư hàng đêm mơ mộng được yêu đương với hắn, thèm muốn mà lăn lộn trên giường đến tận trời sáng
Dương Gia Lập trêu chọc: “Ban nãy đứng trên hội trường còn giả vờ đứng đắn nghiêm túc, tối xuống liền kéo tay em vào khách sạn, anh Đình, anh thật lợi hại nha!”
Diệp Đình không trả lời, đem hành động để đáp trả sự trêu chọc của Dương Gia Lập
Cả hai đều là người trẻ tuổi, rất hăng máu.

Bị kích tình thì liền không biết mệt mỏi.

Làm một lần liền đến 4 giờ sáng
Diệp Đình ôm Dương Gia Lập vào phòng tắm rửa cho cậu

Dương Gia Lập tuy rằng mệt đến bắp chân đều run lên, nhưng trời sinh lại thích làm trò, nằm ở bồn tắm hung hắn lấy bọt xà phòng tự xoa cho chính mình, vừa xuýt xoa, vừa trêu hắn rằng: “ Em bây giờ đã không còn là chàng trai đơn thuần 20 tuổi nữa rồi, trinh tiết 20 năm ông đây cố gắng gìn giữ lại bị anh phá hủy.

Diệp Đình, em bị anh làm bẩn rồi!”
Diệp Đình bắt lấy Dương Gia Lập đang nói vẩn nói vơ, cúi xuống ngậm chặt miệng cậu còn hung hăng cắn mạnh một cái
Khi đó trời vẫn còn tối, Dương Gia Lập nằm dài trên chiếc bàn đá cạnh bồn tắm, chăm chăm nhìn mấy ánh đèn bên ngoài cửa kính
Dương Gia Lập ầm ĩ đủ rồi, nhỏ giọng hỏi Diệp Đình: “Anh nói xem, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau như thế này sao? Liệu sau này có khi nào anh sẽ không cần em nữa không? ”
Diệp Đình nhắm hai mắt: “Sẽ không.”
“Anh chắc chắn sao?”
Diệp Đình ôm chầm Dương Gia Lập, ở bên tai cậu, nghiêm túc nhẹ giọng nói: “Bảo bối, cả đời này anh đối với em là trung thành bảo vệ em.

Về sau dù có chuyện gì xảy ra, dù em có đi đến đâu, trốn ở góc nào.

Chỉ cần em quay đầu lại, sẽ luôn nhìn thấy anh đứng ở phía sau em, anh thề "
Trong lòng Dương Gia Lập khẽ run lên, hơi hơi quay đầu lại, chạm nhẹ vào môi Diệp Đình
Bọn họ không kìm chế nổi, cuối cùng từ chạm môi trở thành hôn sâu
Dương Gia Lập tuy rằng nói nhiều nhưng khi hôn môi liền hoàn toàn trở thành thế bị động, còn Diệp Đình là người ít nói nhưng khi hôn thì lại vô cùng mãnh liệt, tràn ngập khí thế áp đảo
Trong lúc bọn họ đang hôn nhau, bầu trời bên ngoài hừng sáng lên, một vài tia nắng len lỏi chiếu lên người bọn họ, ánh đèn của đường phố buổi tối dần dần biến mất, bên đường bắt đầu xuất hiện mấy quán ăn sáng nho nhỏ, hơi thở của thành thị cùng hơi nóng của sữa đầu nành lan tỏa khắp thành phố
Một cái chớp mắt đó...thật sự rất đẹp
Dương Gia Lập giật mình tỉnh dậy, cả trái tim như vẫn còn bị giam trong hồi ức, không tự chủ được mà nhói lên một cái
Phải rất lâu sau, cậu mới có thể trở về hiện thực
Dương Gia Lập thất thần nhìn căn phòng tối om và chiếc giường trống trải của mình
Đã từng nói cả đời sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu, vậy mà giờ đây hắn lại đi ôm người khác trong lòng mình
Đã từng thề rằng dù có chuyện gì xảy ra, dù cậu có đi đâu đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ đi theo sau cậu.

Nhưng bây giờ, khi cậu quay đầu lại đã không còn nhìn thấy hắn ở đó nữa

Từ một tình yêu mãnh liệt, hiện giờ chỉ còn là một tình yêu hèn mọn mà thôi
Dương Gia Lập lúc này mới chậm rãi hiểu ra: Diệp Đình chỉ là nhất thời mà yêu cậu, yêu chán rồi thì sẽ đi tìm người khác
Bọn họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu năm thanh xuân, một thời yêu nhau mãnh liệt ấy hết như cơn mưa rào, rất nhanh liền kết thúc bỏ lại cậu một mình đứng đó, ướt đẫm
Bọn họ đều đã trưởng thành, đều cố gắng mà bước đi, không ai đợi ai cả
Tiếng chuông báo thức ing ỏi vang lên, kéo Dương Gia Lập từ trong suy nghĩ trở lại
Dương Gia Lập lau mồ hôi lạnh trên trán, tự giễu mà cười hai tiếng, tắt đồng hồ báo thức, cậu lê dép tiến vào phòng tắm rửa mặt.

Diệp Đình hiện tại là người đứng trên cao mà nhìn xuống, hắn đã không còn tò mò muốn cùng cậu động chạm, không còn lo lắng cơm ăn áo mặc, cũng không cần lo không có ai yêu hắn
Mà cậu, thì còn phải tiếp tục cố gắng vì công việc, vì tiền thuê nhà mà phải đau đầu
Dương Gia Lập một bên đánh răng một bên nhìn dáng vẻ nghốch nghếch của mình trong gương, cười cười lầm bầm lầu bầu nói: “Quá hiện thực, cuộc sống quá hiện thực, con mẹ nó chứ”
Sửa soạn xong chính mình, Dương Gia Lập đi đến công ty quản lý của mình
Vừa đến cửa công ty quản lý, cậu liền nhìn thấy hai thành viên khác trong đội của mình đứng sẵn ở cửa
Hai thành viên này đều là họ Lý, Dương Gia Lập quen gọi họ là Lý Đại và Lý Nhị, cậu dựa vào bộ《 Hùng lui tới 》mà nghĩ ra cái tên này
Lý Đại, Lý Nhị từ nhỏ trong lòng đã mơ ước trở thành người nổi tiếng, cảm thấy chính mình vừa ra mắt thì khẳng định sẽ lập tức bạo hồng, đến chỗ nào đều sẽ có người

hâm mộ đuổi theo.

Bọn họ đến việc nghĩ cách nói với người hâm mộ thế nào là truy tinh lý trí cũng nghĩ xong luôn rồi, nhưng nghĩ cũng không nghĩ đến hiện thực tàn khốc như thế nào.

Bọn họ ra mắt đã mấy năm nhưng vẫn cứ mãi là minh tinh tuyến 18 không ai thèm đếm xỉa đến.

Duy nhất chỉ được một lần được lên TV, lại còn là chương trình của đài nông nghiệp, nhà đài dành 30 giây phát bài nhảy của bọn họ, sau đó...chương trình cho lợn ăn kết thúc.....!
Sau khi phát xong, nhà đài liền nhận được hàng tá lời khiếu nại, nói bọn họ nhảy tệ đến mức mấy ông lão tập dưỡng sinh ở đầu làng còn nhảy đẹp hơn bọn họ, xem lợn ăn còn hay hơn xem họ nhảy
Dương Gia Lập là nhóm trưởng, cùng hai người họ quả thật là đã cố gắng hết sức rồi
Lý Đại và Lý Nhị nhìn thấy Dương Gia Lập xuất hiện liền hỏi: “Anh Dương, tối hôm qua anh cùng mấy ông lớn đó uống rượu, là đi kéo tài nguyên được về rồi hả? ”
Dương Gia Lập ngồi ở bậc thang, lắc đầu.


Lý Đại buồn bã: “Vậy phải làm sao bây giờ, hôm kia ông chủ đã hạ lệnh rồi, nếu chúng ta lại tiếp tục không kéo được tài nguyên, ông ấy sẽ cho chúng ta giải tán đó”
Lý Nhị cắn răng: “Thật sự không được rồi, hay là chúng ta đi qua chổ bên cạnh ôm chân họ đi, tôi nghe nói bên bển đang tuyển người”
Dương Gia Lập thở dài một hơi, suy nghĩ nửa ngày, rồi vỗ đùi đứng lên: “Tôi đi tìm ông chủ.”
Cậu vào công ty, trực tiếp đi vào phòng của ông chủ
Dương Gia Lập ngồi xuống trước bàn của ông chủ.

Đem chuyện từ khi cậu ra mắt vẫn không thể nổi tiếng đến việc cậu đã ra sức đi uống rượu như thế nào mà vẫn không thể kéo được tài nguyên về, đều nói hết ra
Ông chủ ngậm thuốc lá, thái độ cứng rắn nói: “ Tôi đã nói rồi, không kéo được tài nguyên về thì công ty sẽ không ký hợp đồng với các cậu nữa.

Nên giải tán thì giải tán đi, đừng có để chướng mắt”
Dương Gia Lập không cam lòng: “Ngài thật sự không thể cho tôi thêm một cơ hội sao?”
Ông chủ nhếch khóe miệng cười nhạo: “Tiểu Dương, cậu thật sự nghĩ tôi không muốn cho cậu cơ hội sao? Tôi nói cho cậu biết, đây là mệnh lệnh ở trên đưa xuống”
Dương Gia Lập chớp chớp mắt: “Hả?”
“Công ty quản lý nhỏ này của tôi hoạt động được là do dựa vào tiền của Tập đoàn đầu tư tài chính bên trên, cái này chắc cậu cũng biết”
Dương Gia Lập gật gật đầu.

.

truyện ngôn tình
“Tập đoàn này gần đây vừa mới thay chủ tịch mới.

Hắn vừa lên nhậm chức, liền ầm ĩ cải cách toàn bộ từ bên trong ra bên ngoài.

Các hạng mục dư thừa không kiếm ra tiền đều sẽ "giết " hết.

Mà các cậu chính là nằm trong danh sách đó.

Hiểu không?”

Dương Gia Lập nôn nóng nói: “Chúng tôi bây giờ sẽ lập tức quay về nghiêm túc bàn lại cách hoạt động.

Chắc chắn sau này sẽ giúp công ty kiếm ra tiền mà.

Ngài xem có thể......”
“Cậu nói với tôi thì có ích lợi gì” Ông chủ xem thường liếc nhìn cậu: “Tập đoàn của chủ tịch muốn các cậu cút, tôi làm sao dám giữ các cậu lại”
Dương Gia Lập: “ Vậy bây giờ tôi lập tức đi cầu xin anh ấy, có được không?”
Ônh chủ sửng sốt một chút, bỗng nhiên bật cười to: “Chủ tịch trăm công nghìn việc, cậu cho rằng ngài ấy là cái gì? Là chó mèo tùy tiện đi ngoài đường cũng thấy sao? Cậu muốn thì liền có thể đi cầu xin ngài ấy sao? Người ta đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho cậu đâu.

Tiểu Dương hôm qua kéo được tài nguyên gì mà lại uống thành thế này vậy”
Dương Gia Lập lập tức suy sụp
Ông chủ cười mệt rồi, lau lau nước mắt bị cười đến chảy ra, nói: “Cậu nếu thực sự cứng đầu như vậy thì cứ đi tìm ngài ấy thử xem.”
Dương Gia Lập lẩm bẩm: “Tôi đến mặt hắn như thế nào còn không biết, đi tìm cái rắm”
Ông chủ ấn chuột, mở ra một trang web: “Mẹ nó, nhỏ tuổi như vậy mà đã lên chức chủ tịch rồi.

Thật là lợi hại”
Dương Gia Lập rũ hai vai xuống, nản lòng yếu ớt mà nâng lên mí mắt lên
Nhìn một cái cậu liền như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ lại
Màn hình hiển thị trang web chính thức của tập đoàn.

Thông báo nhiễm nhiệm và bổ nhiệm chủ tịch của tập đoàn hiện trên màn hình, bên dưới là một dòng văn bản cùng một tấm hình
Đây là tấm ảnh chụp chung, chủ tịch mới của tập đoàn, mặc tên người trang phục áo sơ mi quần tây đen, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, toàn thân đều toát ra khí chất bức người.

Mặc dù đứng bên cạnh nhiều tinh anh lâu năm nhưng khí thế một chút cũng không chịu thua hơn nữa nhìn vào lại còn cực kì nổi bật
Mà gương mặt này, Dương Gia Lập thật sự đã quá quen thuộc, chỉ cần liếc mắt một cái cậu cũng có thể nhận ra.

Diệp Đình..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện