Dương Gia Lập từ văn phòng bước ra, cả người thất thần như bị ma nhập, trong lòng tràn đầy phiền muộn
Cậu đi ra ngoài như đang muốn tìm người đánh nhau, thầm nghĩ trong lòng: Tại sao lại là Diệp Đình, sao có thể là Diệp Đình được
Là Vương Đình, Lý Đình, Heo Đình hay Cẩu Đình đối với cậu đều được
Nhưng nhất định không thể là Diệp Đình
Dương Gia Lập cảm thấy ông trời nhìn cậu bây giờ sống thoải mái quá, ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon.
Vì vậy liền không ngại bớt chút thời gian quý báu của mình mà đập vào đầu cậu một xô máu chó, để cho cậu biết thế nào là " Giang hồ hiểm ác "
Dương Gia Lập xoa xoa huyệt thái dương, sắc mặt âm trầm bước ra ngoài cửa
Lý Đại cùng Lý Nhị ngượng ngùng đứng bên ngoài cửa hệt như hai cọc gỗ nhỏ
Vừa nhìn thấy Dương Gia Lập, hai người bọn họ lập tức đi tới
Lý Đại hỏi cậu: "Anh Dương, thế nào rồi? Ông chủ có tha cho chúng ta không? "
Dương Gia Lập nâng mí mắt lên, liếc nhìn hai người họ một cái, khô khốc mà nói: "Các cậu nghĩ sao?"
Lý Nhị đưa tay lặng lẽ kéo kéo tay áo Lý Đại, nhỏ giọng nói: "Đừng hỏi nữa, chắc chắn là không rồi.
Cậu nhìn sắc mặt của anh ấy kìa, đến cả con lừa già đi kéo phân thối cũng không có vẻ mặt này đâu "
Dương Gia Lập liền trợn tròn mắt.
Cậu giả vờ như không qua tâm, hắng giọng nói: "Tôi hỏi hai cậu một câu "
Lý Đại: "Chỉ cần không hỏi mật khẩu AliPay thì anh muốn hỏi gì cũng được."
Dương Gia Lập đút tay vào túi quần, liếc mắt nhìn nơi khác: "Chính là...!tôi có một người bạn.
Cậu ấy gặp phải một vấn đề khó, mà vấn đề này chỉ có bạn trai cũ của hắn mới giúp được thôi.
Nhưng năm đó bọn họ lại chia tay cực kì khó coi, các cậu nói xem, hắn ta có nên bỏ thể diện xuống mà đi cầu xin bạn trai cũ giúp đỡ không?"
Lý Đại cùng Lý Nhị nhìn nhau, liếc mắt một cái.
Lý Nhị: "Anh nói người bạn này liệu có phải là anh không? "
Dương Gia Lập đang ở lắc lư thân mình, nghe xong cả người đột nhiên cứng lại.
Gương mặt và vành tai lập tức đỏ ửng lên đến cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ
Cậu trừng mắt, dùng ánh mắt hận không thể xé rách miệng Lý Nhị, thẹn quá thành giận nói: "Quên đi, không nói cho các cậu biết, phiền chết mất!"
Cậu vội vã bước xuống bậc thang, bỏ hai cọc gỗ thối ở phía sau.
Tự mình lên xe quay về nhà
Trở lại căn nhà thuê chật chọi.
Dương Gia Lập bất cẩn giẫm lên đồ chơi hình chú cừu nhỏ đang nằm trên mặt đất
Đầu tiên cậu đi úp cho bản thân một bát mì gói, sau đó từ dưới bàn trà lấy lên một chiếc hộp sắt
Trong chiếc hộp sắt đầy những danh thiếp của các ông lớn mà bấy lâu nay cậu cố gắng đi tìm về được
Dương Gia Lập đem một chồng danh thiếp bài đầy trên bàn.
Cậu cúi đầu lạy 3 cái như đang lại Phật, hít sâu một hơi, cầm danh thiếp lên, mặt dày gọi đến từng cái một
Đáng tiếc hiện thực dù sao cũng là hiện thực.
Mấy ông lớn đó, một số thì không nhận điện thoại của cậu, một số thì không kiên nhẫn nghe cậu nói mà thẳng thừng từ chối
Thinh thoảng có một vài cuộc điện thoại của ông lớn nói muốn cho cậu tài nguyên, nhưng lại ám chỉ với cậu một câu rằng..." Dưới giậu đông hái cúc, nhàn nhã thấy Nam Sơn " *.
Còn nếu muốn hỏi hái đi đâu thì đến Khách sạn Đế Quân phòng 608
* Trích trong bài thơ Ẩn Tửu Kỳ 05 của nhà thơ Đào Uyên Minh.
Ônh lớn dùng câu thơ này đển nói với Gia Lập rằng: Nếu muốn có tài nguyên thì phải lên giường với ông ta
Dương Gia Lập trầm mặc vài giây, tức giận ném điện thoại xuống đất còn không quên mắng một câu: " Con mẹ nó "
Cuối cùng, số đã gọi hết nhưng vẫn không kéo được tài nguyên về
Tâm trạng Dương Gia Lập càng trở nên khó chịu, cậu tức giận cúi xuống ăn mì gói
Ăn đến một nửa, chiếc loa thông minh bên bàn không hiểu sao lại tự nhiên hoạt động, một giọng nữ máy móc trong loa truyền đến: "Thiên miêu tinh linh phục vụ ngài, vì ngài mà phát ca khúc, 《 Không có ngày mai 》"
Dương Gia Lập liền muốn hộc máu
Cậu tức giận đem mì gói nhét vào miệng mình, đưa tay bắt lấy chiếc loa nhỏ bên cạnh, hét lên với nó: " Đến nước này mà ngay cả mày cũng dám cười nhạo ông đây hả? Không có ngày mai? Mẹ nó tao cho mày đến giây tiếp theo cũng không có "
Nói xong liền hung hăng một ném một cái, chiếc loa nhỏ một đường rơi xuống nước, tắt tiếng...!
Dương Gia Lập co người lại, chôn mặt giữa hai đầu gối, giọng điệu có chút khoa trương: " Khổ quá mà, tôi thật sự khổ quá mà "
Cậu không quay về giường ngủ, chỉ ngồi thẩn thờ dựa vào ghế sô pha.
Suy nghĩ đủ thứ, cuối cùng lại thành một đêm không ngủ
Khi trời sáng lên lần nữa.
Hai mắt Dương Gia Lập đã đỏ như máu, cậu giương đôi mắt nhìn ra bên ngoài
Cậu hít hít mũi, đột nhiên đứng bật dậy
Tự giễu mà cười hai tiếng: "Ti tiện thì ti tiện, lòng tự trọng là cái thá gì chứ, so với chết đói còn tốt hơn nhiều"
Cậu nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa mặt, lấy bừa một chiếc áo khoác da khoác lên người rồi bước nhanh ra ngoài
Cậu ngồi xe đi đến Tập đoàn đầu tư tài chính Nhiễm Vựng
Nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt, Dương Gia Lập có chút chột dạ mà đi vào
Nhân viên ở quầy lễ tân thấy cậu đi vào liền chặn lại, hỏi cậu đã hẹn trước chưa
Sáng hôm nay Dương Gia Lập mới quyết định đi tới, làm gì có chuyện hẹn trước.
Cậu đỏ mặt hỏi người kia xem mình có thể trực tiếp lên đó chờ không
Cô gái này tuy nhìn hiền lành như lại cực kì kiên quyết: "Xin lỗi, cái này không được, Diệp tổng rất bận, ngài ấy sẽ không gặp người không hẹn trước"
Dương Gia Lập nghe xong da đầu liền như căng ra: "Cái..cái đó, tôi cùng Diệp Tổng của các cô...lúc trước chính là bạn học thời đại học.
Cô có thể giúp tôi liên lạc với anh ấy không, không chừng anh ấy nghe thấy tên tôi thì sẽ cho tôi vào gặp..."
Nhân viên tiếp tân vẫn duy trì nụ cười, lắc đầu
Dương Gia Lập cũng không thể làm người khác khó xử.
Chỉ đành ngồi qua một bên, bài ra tư thế " ôm cây đợi thỏ "
Cậu liền nhân tiện chờ, chờ xem con cáo thối Diệp Đình này chừng nào mới chịu ra khỏi hang.
Đại sảnh tới lui đều là những người ưu tú đi giày da vest đen.
Chỉ có cậu một thân áo khoác da, giày trắng, trông thì thoải mái, tươi mới nhưng lại vô cùng lạc lõng
Dương Gia Lập cũng không quá để ý, mặc kệ những ánh mắt dò xét của người khác, cậu vẫn kiên quyết ngồi đợi từ sáng đến