Diệp Đình liên tục hút hết ba điếu thuốc.
Phó tổng phụ trách quản lý tài vụ được phân công chủ trì hội nghị giúp hắn lúc tiến vào phòng họp báo cáo kết quả công việc suýt bị khói trong phòng xông tới xỉu.
Diệp Đình nghe hắn báo cáo xong, mạnh mẽ lấy lại tinh thần rồi phân phó vài chuyện, nói xong hắn cầm di động đi tới cửa sổ sát đất, nhìn cuộc gọi bị cắt đứt kia, bàn tay dùng sức nắm chặt lấy điện thoại, xương ngón tay vang lên răng rắc, đốt ngón tay cũng thành màu trắng bệch.
Hắn nhịn không được, lại gọi điện thoại cho kỹ sư internet kia, ngưng trọng hỏi: "Thật sự không có biện pháp nào sao?"
Kỹ sư thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Diệp tổng, nhìn tình hình trước mắt, thật sự không có cách nào hết. Số thật đã bị trạm phát che giấu, có lẽ, khi mà tần suất người giữ số này gọi điện cho anh cao tới một mức nhất định, chúng ta có thể thử biện pháp so sánh và kết nối dữ liệu để có được thông tin thực, nhưng với tần suất như hiện tại, thật sự không có cách nào khác"
Diệp Đình nhắm chặt hai mắt lại, cắn chặt khớp hàm, huyệt thái dương căng tới phát đau.
Sau một lúc lâu, hắn mới hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy nếu tôi muốn liên lạc với em ấy thì sao?"
"Trước mắt anh không có cách nào chủ động liên hệ", kỹ sư càng nói thanh âm càng nhỏ đi, ai mà không biết dạo gần đây Diệp tổng cáu kỉnh tới mức như con sư tử bị chọc giận, ai mà dám tới chọc vào cục xui xẻo này chứ.
Diệp Đình cười lạnh: "Nói cách khác, tôi hoàn toàn không có quyền chủ động. Chỉ em ấy mới có thể gọi lại đây, tôi lại không thể gọi đi, tôi chỉ có thể chờ em ấy chủ động gọi điện thoại tới mới có thể nói chuyện cùng em ấy, đúng không?"
Kỹ sư: "Anh nói quá đúng!"
Diệp Đình cúp điện thoại, trong mắt lại toả sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi. Châm lửa hút điếu thuốc thứ tư, Diệp Đình nắm chặt chiếc bật lửa, trong đầu như có muôn vàn mãnh thú đang điên cuồng cắn xé, hắn lại không thể làm gì được.
Lần đầu tiên trong đời.
Hắn còn tưởng là có thể mượn cuộc điện thoại vừa nãy với Dương Gia Lập mà tra ra chỗ ở hiện tại của cậu, cho nên không quá để ý, chỉ lo uy hiếp cậu, muốn cậu chịu thua nghe lời. Nhưng từ khi cúp máy tới giờ, hắn phát hiện, những lời muốn nói, một câu cũng chưa nói ra được.
Mùi khói lan toả, sặc vào phổi, Diệp Đình ho khan một tiếng, hốc mắt tràn đầy tơ máu. Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với Dương Gia Lập.
Hắn nhất định phải liên lạc với cậu một lần nữa.
Diệp Đình trừng mắt nhìn di động mấy ngày, chờ Dương Gia Lập gọi cho hắn lần thứ hai.
Diệp Đình nghĩ tới trò chơi đập chuột mà hắn hay chơi cùng Dương Gia Lập ở trung tâm thương mại hồi học đại học. Dương Gia Lập giống như con chuột nhắt gian xảo kia, xuất hiện một lúc ngắn ngủi, mà hắn thì quá bốc đồng, không nghĩ nhiều chỉ muốn đem người bắt về động, chờ khi hắn bình tĩnh lại tưởng là đã bắt được người, lại phát hiện Dương Gia Lập như thế nào cũng không chịu ngoi đầu lên nữa.
Hắn chỉ có thể đứng bên ngoài, trong lòng như thiêu đốt mà lại bó tay không thể làm gì.
Đoạn thời gian trước không tìm thấy chút bóng dáng Dương Gia Lập cũng không khiến hắn phải khó chịu đè nén như bây giờ.
Có được rồi lại để mất, là điều dằn vặt người ta nhất.
Chờ đến ngày thứ tư, Diệp Đình rốt cuộc chờ không nổi nữa, hắn đen mặt gọi điện cho Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải rất nhanh đã nhận điện thoại, giọng nói cho dù mệt mỏi nhưng vẫn có ý châm chọc: "Diệp tổng lại có gì chỉ giáo"
Diệp Đình cũng không rảnh cùng anh nói mấy câu nhảm nhí, lạnh lùng đặt câu hỏi: "Anh có phải là có thể liên lạc với Dương Gia Lập không?"
Triệu Hướng Hải cười: "Không thể, không hiểu, không biết"
Diệp Đình cắn chặt hàm răng tới phát đau, ép xuống hận ý: "Triệu Hướng Hải, anh đừng giả ngu với tôi. Hiện tại tôi không muốn dây dưa với anh, anh nói Dương Gia Lập đêm nay chủ động liên lạc với tôi, tôi sẽ tìm người phê duyệt mấy phần văn kiện của công ty anh bị cục Công Thương giữ lại kia"
"Thật sao", Triệu Hướng Hải đảo mắt khinh thường, "Cái này thì không cần. Mấy cái giấy tờ kia tôi tự có biện pháp giải quyết, Diệp tổng còn chuyện gì khác không, nếu không thì tôi cúp máy đây"
Diệp Đình nổi giận, trước khi Triệu Hướng Hải cúp máy liền lạnh lùng nói: "Đừng con mẹ nói rượu mời không uống lại thích uống rượu