Dương Gia Lập thay quần áo xong liền đi vào bể nước nóng.
Căn phòng tràn ngập sương mù, hơi ngột ngạt, mỗi lần hít vào đều có thể cảm thấy hơi nước đặc quánh trong xoang mũi.
Dương Gia Lập đi tới mép bể, ngón chân vừa chạm mặt nước liền bị nóng tới giật mình.
Lưu Huân nhìn bộ dáng giật mình của cậu, vừa cười vừa lấy nước vẩy lên người Dương Gia Lập, gào lên: "Sao vậy? Nóng quá à? Xuống dưới đi Dương Dương, ngâm một lát là quen rồi, thoải mái lắm đó, em mà không xuống là anh qua ôm em xuống đó"
"Đừng đừng đừng, anh đừng nhúch nhích, em tự xuống"
Dương Gia Lập chống tay ở thành hồ, chậm rì rì hạ mình xuống nước, chân vừa chạm đáy cả người liền không nhịn được mà run lên một cái, trán thấm mồ hôi, gương mặt bị hơi nóng hun tới đỏ hồng.
Lưu Huân vốn dĩ còn đang cười ha hả, nhìn thấy thân hình trắng nõn thon gầy của Dương Gia Lập, tươi cười bỗng nhiên ngưng lại, đáy mắt tối lại ba phần.
Dương Gia Lập dựa vào thành hồ, tận hưởng hơi nóng đang bốc lên xung quanh: "Ngâm mình khá thoải mái nha, em thấy cơ bắp cả người đều được thả lỏng......Anh Huân, anh nhìn em như vậy làm gì?"
Lưu Huân chớp chớp mắt, cười nói: "Em đẹp a. Trước kia anh còn nghĩ em đẹp trai"
Dương Gia Lập nghe được lời này, haha cười hai tiếng: "Gene của mẹ em tốt"
Tầm mắt Lưu Huân dừng ở đường cong rõ ràng chỗ cổ và vai cậu, sau một lúc lâu, không nhịn được nói: "Dương Dương, nếu......."
Dương Gia Lập quay đầu: "Hả?"
"Nếu em mà là con gái, có lẽ lúc học đại học anh liền không nhịn được mà theo đuổi em"
Dương Gia Lập bị Lưu Huân nói tới mức có chút lúng túng, xấu hổ mà gãi gãi đầu: "Anh Huân, em biết anh quen tới hai bạn gái trong hai năm học đại học, ai cũng đều là tóc đen dài ngực lớn. Anh là trai thẳng, em là gay, anh đừng nói đùa như vậy, rất ngượng đó"
Nói thật ra, Lưu Huân người này điều kiện cũng không tồi.
Cho dù ngoại hình, năng lực, thân hình và gia thế không thể so sánh với loại sinh ra đã vượt xa vạch đích như Diệp Đình, nhưng y lại tốt hơn nhiều so với những chàng trai bình thường, huống hồ tính cách y dịu dàng, ấm áp, còn rất dễ gần, y cũng là người thường xuyên bị xin wechat khi tới nhà ăn.
Dương Gia Lập không quá để ý tới câu nói mơ hồ của Lưu Huân, nhắm mắt lại.
Lưu Huân lại nhìn Dương Gia Lập thật lâu.
Hơn nửa ngày, y dùng thanh âm cực thấp lặng lẽ nói: "......Lỡ như, không phải thẳng thuần thì sao?"
Dương Gia Lập nghe không rõ câu nói nhỏ như tiếng muỗi kêu của Lưu Huân: "Anh nói gì cơ?"
"Không có gì", Lưu Huân thất thần trong chốc lát, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, bày ra dáng vẻ hào phóng, đánh gãy cái đề tài này, "Đúng rồi, vừa nãy anh Hải gọi cho anh, nói là có chút chuyện quan trọng muốn nói với em....... Đây, em gọi tới số này"
Dương Gia Lập sửng sốt, vội cầm di động gọi qua.
Triệu Hướng Hải nhận điện thoại rất nhanh.
Dương Gia Lập cực phấn khích khi nghe được giọng của Triệu Hướng Hải, nói cũng nói lắp.
Triệu Hướng Hải cười trấn an cậu vài câu, rồi hỏi tình hình gần đây của Dương Gia Lập, xác nhận rằng cậu sống ở chỗ Lưu Huân cũng không tệ, lúc này mới từ từ mở miệng nói: "Em gọi điện thoại cho Diệp Đình phải không?"
Dương Gia Lập gật đầu: "Đúng vậy, di động đã được xử lý qua, sẽ không bị lộ tung tích. Em muốn gọi cho Diệp Đình nói hắn đừng có như chó điên gặp ai cũng cắn, nháo tới gà chó không yên"
"Hắn nói gì?"
Nhớ tới lời nói của Diệp Đình trong điện thoại, ánh mắt Dương Gia Lập lạnh xuống: "Còn có thể nói gì, mở miệng ra là uy hiếp, nói, cho em cơ hội cuối cùng để trở về, nếu không sẽ tăng cường hoả lực tấn công anh và những người khác"
Triệu Hướng Hải cười, tâm tình tự nhiên thoải mái: "Em đừng bị hắn doạ sợ. Cứ yên tâm ở trong biệt thự, hắn ta sẽ không tìm thấy tung tích của em nhanh như vậy. Em cũng đừng lo lắng cho anh, nếu anh đã quyết định làm vậy, liền tự có cách tiếp chiêu"
Dương Gia Lập tràn ngập cảm kích: "Anh Hải, thật sự cảm ơn anh"
Triệu Hướng Hảo nhàn nhạt "ừ" một tiếng, lại dặn dò: "Khi nào em có tâm trạng, lại gọi điện cho Diệp Đình đi. Hiện tại hắn muốn em liên lạc với hắn tới điên rồi, uy hiếp tới trên đầu anh luôn rồi"
Dương Gia Lập nhìn tầng tầng gợn sóng trước mặt, trong lòng có