Phương Xán nhận một chương trình giải trí tên là [Bé con nhà tôi], là chương trình giải trí của cặp vợ chồng, Phương Xán quay hình cùng với Hạ Tống và con trai ba tuổi Hạ Tư Trử của hai người.
Tiết mục này không có hạn chế, chỉ cần cả gia đình cùng nhau sinh hoạt như bình thường, cũng có lúc thì cả nhà cùng ra ngoài quay hình.
Nhiệm vụ thí nghiệm trong tháng này của Tạ Du rất thuận lợi, được nghỉ phép một tháng, cô ở nhà đến nhàm chám, Phó Đình Sâm cứ ba ngày hai bận phải bay ra nước ngoài khai thác thị trường, có điều anh đã đảm bảo với cô, qua giai đoạn này anh sẽ cử người đến giám sát, anh sẽ không rời xa cô quá lâu.
Sau khi Phương Xán được Tạ Du đồng ý thì dẫn Hạ Tư Trử đến biệt thự, Hạ Tống đột nhiên có việc ở bệnh viện nên không thể đến nhà cùng hai mẹ con.
Tạ Du vừa mở cửa nhìn thấy máy quay phía sau Phương Xán thì hơi ngây người, không thích ứng kịp.
Hạ Tư Trử chạy tới ôm lấy đùi Tạ Du, ngẩng khuôn mặt nhỏ mềm mại gọi một tiếng: “Mẹ nuôi.
”
Chuyện nhận làm mẹ nuôi là Phương Xán và Tạ Du ăn nhịp với nhau, còn chẳng thèm hỏi ý kiến của hai anh nhà mà đã tự quyết định.
Tạ Du bế Hạ Tư Trử lên: “Cơm Nắm vừa lớn vừa nặng vậy, lớn thêm chút nữa là mẹ nuôi ôm không nổi rồi, có nhớ mẹ không?”
“Nhớ ạ!” Giọng nói của Hạ Tư Trử mềm mại, khuôn mặt núng nính giống như miếng đậu hũ bóng loáng trắng nõn, cái đầu xù xù, đôi mắt to tròn sáng ngời, cậu bé hôn lên má Tạ Du một cái: “Mẹ nuôi xinh đẹp!”
“Thằng nhãi con này chỉ biết nịnh hót mẹ nuôi con, làm mẹ nuôi cưng chiều con.
” Phương Xán nghe thấy cậu bé khen Tạ Du thì vừa cười vừa mắng cho một câu, thả túi xách xuống sô pha, ba nhiếp ảnh gia đứng phía sau lặng lẽ chụp hình.
Hạ Tư Trử hơn hai mươi ký, Tạ Du mới ôm được một lúc đã mỏi nhừ cả tay, lưu luyến thả thằng bé xuống: “Cơm Nắm thật ngoan, mẹ nuôi lấy đồ chơi cho con.
”
Nói xong cô nhìn về phía Phương Xán: “Muốn ăn gì thì có trong tủ lạnh đó, dì giúp việc đã rửa sạch cả rồi.
”
Phương Xán gật đầu, cũng không khách sáo với cô nữa, mở tủ lạnh ra, bên trong toàn là trái cây đắt đỏ, cô ấy chọn cherry và dâu tây xếp lên đĩa đựng trái cây sạch, rồi bê ra ngoài bàn trà.
“Mẹ, con muốn uống Coca.
” Hạ Tư Trử tinh mắt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy trên cửa tủ lạnh có Coca, bên trong tủ lạnh còn xếp một hàng vô cùng chỉnh tề.
“Không được uống, hàm răng của con sắp rụng hết rồi.
”
“Uống một chút không có sao đâu.
” Trên mặt Tạ Du nở nụ cười, xách một mô hình hộp nhạc đi từ trên lầu xuống.
Phương Xán cầm cherry đút cho Hạ Tư Trử: “Phó Đình Sâm nhà cậu cho cậu uống hằng ngày à?”
Đã rất nhiều năm rồi cô ấy không chạm vào đồ uống có ga, cũng đâu còn cách nào khác, làm nghệ sĩ cô ấy cần phải giữ vóc dáng, không thể không từ bỏ những thức ăn nhiều calo.
Tạ Du khựng lại, đúng là ở nhà cứ ba ngày cô mới được uống một lon, nếu uống trộm bị phát hiện thì anh sẽ cấm cô không được uống đồ uống có ga trong vòng một tuần.
Tạ Du nhìn về phía Cơm Nắm đang rũ tay đầy đáng thương, tỏ vẻ đồng tình: “Mẹ con không cho con uống, mẹ nuôi cũng không có cách nào khác, ăn chút trái cây đi, tươi lắm đó.
”
Hạ Tư Trử chu môi, thằng bé làm như người lớn ôm mặt thở dài, há miệng cắn quả cherry Tạ Du đút: “Được thôi.
” [ebooktruyen.
net]
“Từ từ, cậu đừng căng thẳng, bình thường như thế nào thì cứ như vậy.
” Phương Xán nhận ra Tạ Du căng thẳng, cô ấy đã quen với máy quay nhưng Tạ Du là người ngoài giới, rất khó thích ứng, lúc Hạ Tống đồng ý quay tiết mục này cũng đã chuẩn bị tâm lý không ít.
Tạ Du gật đầu, có Hạ Tư Trử thì bầu không khí cũng sinh động hơn, cậu bé đang ở tuổi bướng bỉnh, không chịu ngồi yên, chạy tới chạy lui khắp biệt thự
Chờ đến khi chạy mệt rồi, ba người mới nằm trên mặt đất chơi đua mô hình, Hạ Tư Trử đua rất nghiêm túc, hứng thú này là Tạ Du đã dạy cho cậu bé, trong nhà cậu bé có rất nhiều mô hình, nhưng lại không quý và đắt như nhà Tạ Du.
Lần đua này là phiên bản nhân vật hoạt hình của Cơm Nắm, là do Tạ Du cố ý đặt làm, ban đầu định hai ngày nữa sẽ gửi qua, nhưng không ngờ Phương Xán dẫn cậu bé đến đây để quay phim, đúng lúc lấy ra chơi cùng cậu bé.
Đua mô hình tốn mất nửa ngày, sau đó Tạ Du đề nghị dẫn họ đi đến phòng vũ đạo chơi.
Tạ Du vẫn là học trò của Kiều Chỉ, từ sau khi nổi tiếng trong bữa tiệc tết Nguyên Đán ở trường học, đã có không ít lời mời quảng cáo ùn ùn kéo đến, thậm chí còn có cả kịch bản điện ảnh tìm đến cửa, có điều cô không hứng thú gia nhập vào giới giải trí, vì thế luôn từ chối.
Sau đó Kiều Chỉ thành lập mỗi quỹ từ thiện, đặc biệt giúp đỡ những đứa trẻ ôm mộng vũ đạo nhưng gia cảnh nghèo khó không thể tiếp tục học, có bé còn rất nhỏ tuổi, cũng có người đã đậu vào học viện vũ đạo, những đứa trẻ được giúp đỡ sẽ đến phòng dạy múa ba lê của Kiều Chỉ học miễn phí, tất cả lợi nhuận của phòng vũ đạo đều quyên góp cho quỹ.
Tạ Du mua đồ ngọt và cà phê ít calo chia cho các giáo viên dạy vũ đạo, sau đó xách một giỏ trái cây chia cho các bạn nhỏ.
Những đứa trẻ này đều học vũ đạo ở đây từ nhỏ đến lớn, mỗi một đứa bé cô đều rất quen.
Hôm nay cô chỉ dẫn Phương Xán đến đây xem mà không dạy học, Hạ Tư Trử ngoan ngoãn nằm trên vai Phương Xán nhìn các bạn học vì bị ép chân mà đau đến khóc thút thít không nói gì, không biết cái đầu nhỏ của cậu bé đang nghĩ gì nữa.
Chờ ra khỏi phòng vũ đạo đi đến nhà hàng, đột nhiên Hạ Tư Trử nói: “Mẹ, buổi tối mẹ cũng sẽ khóc như vậy.
”
Phương Xán: “?”
Tạ Du cười mà không nói.
“Là bố ức hiếp mẹ sao?” Hạ Tư Trử mở đôi mắt xinh đẹp đầy ngây thơ nhìn về phía Phương Xán.
Phương Xán ho nhẹ một tiếng, xoa cái đầu xù của Hạ Tư Trử, bình tĩnh nói: “Con nghe nhầm rồi.
”
Thời gian cô ấy đi đóng phim rất dài, có đôi khi nửa tháng cũng không gặp được Hạ Tống, lúc anh đi thăm ban họ cũng sẽ thân thiết, nhưng lúc có Hạ Tư Trử thì hai người ít quấn quýt lấy nhau, cho dù có thì cũng làm sau khi cậu bé ngủ, nhưng không ngờ rằng lại bị cậu bé nghe thấy.
Hạ Tư Trử há miệng còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Phương Xán nhét một miếng đồ ăn vào miệng: “Cái miệng nhỏ nói luyên thuyên không ngừng, mau ăn cơm đi!”
Trẻ con hay quên, sau khi nhai hết đồ ăn trong miệng thì đã quên đề tài vừa rồi, cậu bé ăn no rồi gục đầu gật gà gật gù, cũng không nằm vật ra ghế trẻ em khóc quấy.
Tạ Du nhìn Cơm Nắm đáng yêu, không nhịn được mà ôm cậu bé lên rồi hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Ngủ mà cũng đáng yêu như vậy.
”
Phương Xán lấy khăn giấy ướt trong túi ra lau miệng cho Hạ Tư Trử: “Đâu phải là cậu chưa thấy lúc nó làm trời làm đất đâu, cũng may có mẹ chồng mình, nếu không mình cũng chẳng biết thu phục nó thế nào nữa.
”
Tạ Du cúi đầu nhéo khuôn mặt nhỏ của Hạ Tư Trử, cậu bé mềm mềm giống như cái túi nhỏ chỉ chọt một cái là hỏng.
Nhân viên phục vụ tri kỷ đẩy một cái xe nôi em bé đến đặt bên cạnh Tạ Du, bên trong còn có một cái chăn mỏng: “Chào cô, cô có thể đặt bé lên giường ngủ.
”
Tạ Du nói cảm ơn, rồi vỗ về Hạ Tư Trử đang ngủ say, sau đó đặt cậu bé lên giường.
Không có Hạ Tư Trử quấy rối, hai người nhàn nhã vừa ăn món ngon vừa trò chuyện.
Đề tài vẫn