Đây là lần đầu tiên Phó Đình Sâm bị đuổi ra khỏi nhà, trên mặt anh còn hơi mù mờ, sau đó nhìn xuống que thử thai bị nhét vào trong tay, ánh mắt chứa chan niềm vui mừng, đập cửa: “Nhuyễn Nhuyễn, mau mở cửa.
”
Hai người đã kết hôn được năm năm, cơ thể của cô gái nhỏ sau khi dốc lòng nghỉ ngơi đã đạt đủ tiêu chuẩn mang thai, nếu vậy lúc mang thai sẽ không quá vất vả.
Có bác sĩ bảo đảm, bắt đầu từ hai tháng trước anh không dùng đồ bảo vệ, ban đầu còn cho rằng phải chờ một thời gian, nhưng không ngờ lại đến bất ngờ như thế.
Tạ Du dựa vào hông cửa, cô hơi tức giận, nhưng phần lớn là hoảng loạn, trong tưởng tượng của cô mang là việc sau khi hai người đã hoàn toàn thương lượng sẵn sàng, đã chuẩn bị đầy đủ, tính toán thời gian nghênh đón một sinh mạng mới.
Nhưng bây giờ lại phát hiện ra cô đã có thai hai tháng, phá hỏng hết tất cả kế hoạch của cô, cố tình anh lại cứ bày ra dáng vẻ không hiểu, nếu không phải bác sĩ phát hiện ra cô bất thường thì có lẽ đến giờ họ vẫn chưa phát hiện ra.
“Vợ à, em mau cho anh vào đi, bên ngoài lạnh quá.
” Phó Đình Sâm kéo chặt bộ đồ mặc ở nhà vừa mỏng manh vừa rộng thùng thình trên người mình, đứng trong sân chịu những làn gió đông lạnh lẽo thấu xương thổi vù vù, tuy cơ thể anh có tố chất vượt qua thử thách thì cũng lạnh đến run lẩy bẩy.
Tạ Du đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, đã là chạng vạng, cây thường xuân trong sân luôn xanh mướt mát giờ đây hơi héo úa, đúng lúc có một làn gió lạnh thổi qua, cây thường xuân lay động vài cái rồi lại im lặng.
Ở trong phòng cũng có thể cảm nhận được cái rét ở bên ngoài, cô âm thầm tự trách mình đúng là được nuông chiều quá, thế mà lại đuổi anh ra khỏi cửa, cô nhẹ nhàng mở cửa, trên mặt là vẻ áy náy nhìn Phó Đình Sâm bước vào, sau đó nhào vào lòng anh.
Cô gái nhỏ vốn nên tức giận, bây giờ vẻ mặt lại đầy áy náy.
Nhưng cô vừa nhào đến, còn chưa kịp chạm vào anh đã bị anh đẩy ra, cô nghi ngờ trừng mắt lườm anh.
Phó Đình Sâm giải thích: “Trên người anh lạnh lắm, đứng gần sẽ làm em bị lạnh.
”
Không biết là bởi vì thai phụ đa sầu đa cảm hay là cảm xúc áy náy, cô đỏ mắt, chờ đến khi được Phó Đình Sâm ôm vào trong lòng một lần nữa thì cô mới ôm chặt lấy eo anh: “Anh Tiểu Phó, em xin lỗi.
”
Phó Đình Sâm: “?”
Cô nhóc này lại suy nghĩ tầm bậy tầm bạ cái gì nữa rồi? Mới rồi còn nổi nóng, thế mà đảo mắt đã xin lỗi anh?
“Xin lỗi anh cái gì?” Anh không hỏi nhiều: “Nhuyễn Nhuyễn, mùa đông năm nay chúng ta đi Lệ Thành đi.
”
Mùa đông ở Lệ Thành không lạnh lẽo như Yến Thành, mấy năm nay luôn có bác sĩ tư nhân chăm sóc sức khỏe cho Tạ Du liên tục, mùa đông chỉ cần chăm sóc cẩn thận sẽ không dễ bị bệnh như trước, nhưng bây giờ anh không dám đảm bảo, phụ nữ mang thai có thể xảy ra vấn đề bất cứ lúc nào.
Tạ Du lắc đầu: “Không cần, em muốn được ở cùng anh.
”
Bây giờ Phó Đình Sâm không cần thường xuyên ra nước ngoài nữa, nhưng cũng có một lượng lớn công việc đè trên vai anh, trụ sở chính của Phó thị ở Yến Thành, anh không thể rời khỏi Yến Thành trong thời gian dài, nếu về Lệ Thành cùng Tạ Du thì anh sẽ không đủ thời gian lo cho cả hai bên.
Phó Đình Sâm bề bộn công việc nhưng buổi tối đều về nhà đúng giờ, người trong giới đều biết Phó Đình Sâm luôn về nhà trước mười giờ tối, cho dù là bữa tiệc quan trọng đến đâu cũng không ngoại lệ, nếu thật sự không từ chối được thì anh sẽ dẫn theo vợ của mình đi dự tiệc, dập tắt hết mọi ước mơ xảy ra bê bối với anh của những người khác.
“Nhuyễn Nhuyễn, lần này nghe anh, anh cho chuyển sổ sách công việc đến Lệ Thành là được.
” Phó Đình Sâm ôm cô ngồi trên ghế sô pha, thoải mái ôm đôi chân hơi lạnh của cô mát xa giúp cô.
Bình thường nếu Phó Đình Sâm nói như vậy cô sẽ đồng ý ngay, nhưng lần này cô kiên quyết lắc đầu: “Lần này do em quyết định, em muốn ở lại Yến Thành, em đi cùng anh đến công ty được không? Anh sẽ nhìn thấy em bất cứ lúc nào, em đảm bảo mình sẽ không đổ bệnh đâu.
”
Phó Đình Sâm cũng biết để cô lại Yến Thành thì anh sẽ tiện chăm sóc cô hơn, nhưng thời tiết ở đây quá lạnh, anh không yên tâm, sau khi nghe thấy cô muốn đến công ty cùng anh thì anh im lặng một lúc, ý kiến này cũng không tệ.
Ngày hôm sau, Phó Đình Sâm đã hấp tấp cho người sắp xếp lại văn phòng, còn dọn dẹp sạch sẽ phòng nghỉ ngơi hiếm khi dùng, sau đó sắp xếp tất cả đồ vật mà cô cần sử dụng vào bên trong.
Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều do một tay Phó Đình Sâm sắp xếp thỏa đáng, chờ đến khi Tạ Du đi theo Phó Đình Sâm đi vào văn phòng công ty, nhìn thấy căn phòng nghỉ rộng rãi thì ngạc nhiên há to miệng.
Cô cũng đến căn phòng nghỉ này không ít lần, thời gian vừa kết hôn là lúc hai người quấn quýt lấy nhau, có nhiều khi cô bị anh kéo vào phòng nghỉ ức hiếp một trận, sau đó lại còn đổi một cái giường mới lớn hơn cho thoải mái, chẳng qua cô bị lăn lôn đến sợ, nên sau này rất ít khi đến đây.
Nàng nhớ rõ lúc ấy phòng nghỉ rất nhỏ, đặt một cái giường lớn là đã chiếm hết một nửa diện tích, nhưng bây giờ nó đã gần như mở rộng gấp đôi.
Phó Đình Sâm giải thích nghi ngờ của cô: “Anh chuyển phòng thư ký bên cạnh ra ngoài, mở rộng diện tích, đâu thể để em nghỉ ngơi trong cái phòng nghỉ nhỏ như vậy được.
”
“Làm vậy có ổn hay không?” Tạ Du nhớ lại lúc cô đi vào thì đã thấy thư kí chuyển thùng giấy ra ngoài, cô vừa đến mà đã gây ra chuyện lớn vậy, đột nhiên thấy hơi xấu hổ.
Phó Đình Sâm nói một cách hiển nhiên: “Có gì mà không ổn? Em là vợ của ông chủ họ, vợ ông chủ đến làm việc cùng ông chủ, có ai dám nói cái gì?”
Thư ký đến đưa hồ sơ, đúng lúc nghe thấy Phó Đình Sâm nói những lời này, anh ta mỉm cười ho một tiếng, sau đó gõ lên cánh cửa đang mở rộng, bước vào: “Tổng giám đốc Phó, có một hồ sơ cần anh ký tên.
”
Dưới ánh mắt đầy ý cười của thư ký, Tạ Du đóng cửa phòng nghỉ lại, nằm trên giường lăn lộn một cái, đột nhiên cảm thấy mình giống như Bảo Tự quyến rũ quân chủ.
Nghe thấy đoạn hội thoại cố tình được đè thấp, mí mắt cô dần nặng nề, gần đây cô càng ngày càng thích ngủ, không giống như trước kia nếu không có Phó Đình Sâm ngủ cùng thì sẽ ngủ không ngon.
Lúc cơm trưa đưa đến văn phòng cô còn chưa thức dậy,