- Mật Kết-
"Tôi coi trọng người bạn kia sao?" Hàn Đông nhắc lại câu này một lần nữa, nghĩ dù sao Tưởng Tu Vũ cũng không biết Thái Khang nên không có cảm giác kỳ quặc.
Cậu ta gật gật đầu, bỗng giật mạnh cần câu một con cá rơi trên mặt đất.
Hàn Đông nhanh chóng đứng dậy đi bắt con cá đang giãy, đầu cũng không quay lại nói: "Có lẽ vậy."
Không lâu sau, Hàn Đông ném con cá vào trong thùng nước, Tưởng Tu Vũ cảm thấy bản thân nên đi rồi, bèn nói: "Vậy...!vậy tôi đi trước đây."
Hàn Đông xách thùng nước đứng lên, nhìn cậu ta: "Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu một đoạn."
"Á, tôi đến bệnh viện." Gần đây bà nội cậu ta vì ông nội mất mà bị ốm, đang nằm viện.
Bà cụ già rồi, sức khỏe không tốt, bệnh nhỏ cũng phải vào viện quan sát.
wtp Mật Kết
"Vậy vừa hay, chút nữa tôi cũng phải đi." Hàn Đông xách xô nước, Tưởng Tu Vũ trợn mắt nhìn cậu ta xách xô nước đến chiếc xe ba bánh, há hốc mồm.
Hàn Đông quay đầu cười với cậu ta: "Sao lại bày ra vẻ mặt đó? Chưa từng thấy à."
Đúng là chưa từng thấy.
Cậu chủ thì làm sao mà thấy được xe ba gác chứ.
Hàn Đông nhìn vẻ mặt này là hiểu ngay, cậu ta chậc chậc mấy tiếng nói: "Cái này mà cũng chưa nhìn thấy, được rồi, lên xe đi, tôi đưa cậu đi một đoạn, bệnh viện thành phố đúng không? Cùng đường với nhà tôi, cậu đợi tôi về nhà cất cá với đổi xe."
Tưởng Tu Vũ kinh hồn bạt vía ngồi ở đằng sau xe, mắt to trừng mắt bé với mấy con cá ở trong xô nước, được Hàn Đông đưa đến một con đường gió thổi lạnh buốt, cảm thấy cảm giác này thật sự kỳ diệu.
Cảm giác hơi giống đang đi du lịch.
wtp Mật Kết
"Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe này đấy...." Tưởng Tu Vũ nói, "Cảm giác rất lạ."
"Đúng là hơi chậm—he he!" Hàn Đông đột nhiên đạp mạnh để tăng tốc, muốn bão xe, nhưng tốc độ của xe không được, thật sự bão không nổi.
"Xe đạp của tôi nhanh lắm, chút nữa sẽ để cậu được mở mang tầm mắt." Hàn Đông ủ rũ.
Kết quả, cậu ta về đến nhà thì bị ốm.
Hàn Đông thay một cái áo khoác dày đẩy xe đạp ta, Tưởng Tu Vũ từ xa xa đã nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng mắng của phụ nữ: "Hàn Đông, mẹ mày mày mặc ít thế ra ngoài câu cá à, sao không cóng chết mày đi! Cóng chết mày cho xong!"
Hàn Đông ngại ngùng nhún nhún vai, vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau, giới thiệu: "Chị tôi, thích dong dài.
Lại đây, lên xe."
Thành phố Dung Thành có hai khu dân cư lớn, một là tiểu khu Dung Thụ, toàn là trung cư.
Còn một nơi chính là khu nhà ở bình dân của Hàn Đông, phóng tầm mắt ra xa đều là các nhà một tầng, hàng xóm láng giềng vây quanh nhau, dịp lễ tết lại càng náo nhiệt.
Trên đường không ít người chào hỏi với Hàn Đông, đây là lần đầu tiên Tưởng Tu Vũ nhìn thấy cảnh tượng như thế này, nên hơi kinh ngạc.
Tưởng Tu Vũ nói: "Nhiều người quá...!nhân duyên của anh tốt thật."
Hàn Đông nhướng mày: "Cái này thì có là gì, chỉ là quen biết thôi mà, hàng xóm láng giềng."
"Anh sống ở đây từ nhỏ đến lớn à?" Một lúc sau Tưởng Tu Vũ lại tò mò hỏi.
wtp Mật Kết
Cậu ta chưa từng sống ở những nơi như thế này, đến cũng chưa từng đến.
"Ừm, đúng vậy." Hàn Đông gật gật đầu, "Nhà mà, từ nhỏ đến lớn đều ở đây, mấy đứa nhỏ ở đây tôi quen hết."
"Tốt thật...." Tưởng Tu Vũ trầm mặc nhìn một đám người hòa thuận vui vẻ, trong mắt hiện lên sự hâm mộ, "Cảm giác như là một gia đình lớn ấy, quan hệ của mọi người đều rất tốt."
Nghe thấy thế Hàn Đông quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, "Ờm, thế bên cậu không phải vậy sao?"
Tưởng Tu Vũ cười lắc lắc đầu, tầm nhìn dần dần được mở rộng theo vòng quay của bánh xe đạp tiến về phía trước, hàng xóm láng giềng vui vẻ hòa thuận, nói cười vang rộn, dáng vẻ cực kỳ thân thiết, đây đúng là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy.
Thì ra là như vậy...
Cậu ta nói: "Từ nhỏ tôi sống ngoài ngoại thành.
Không có hàng xóm, dù có thì cũng không đến ở."
Những người cậu ta tiếp xúc đều là người nhà.
Cậu ta không giỏi nói chuyện, ở trường cũng ít bạn bè.
Thời gian dài, biến thành trầm mặc u ám.
wtp Mật Kết
Hàn Đông quay đầu lại, trong miệng đang ngâm nga một giai điệu không biết là bài nào, nói: "Ngoại thành, thế thì xa lắm, tôi nghe nói giá nhà cũng khá đắt.
Trường chúng ta không phải còn học tiết tự học tối sao, có thể ở lại ký túc xá, cậu cân nhắc chưa? Ở ký túc xá khá ổn."
Trên người Hàn Đông mặc một cái áo khoác màu xanh quân đội, ấm áp dễ chịu, trong lòng Tưởng Tu Vũ cũng ấm áp theo, cậu cúi đầu nói: "Không được đâu, tôi không giỏi giao tiếp với người khác."
Hàn Đông ngẩn ra, thầm nói thảo nào mà quen Tăng Lý, hắn thì không giống Phí Lập, Hàn Đông tùy tiện nói: "Thì có gì đâu, cứ tiếp xúc với nhiều người dần dần sẽ tốt thôi, bây giờ cậu nói chuyện với tôi không phải vẫn tốt sao?"
Tưởng Tu Vũ cũng ý thức được vấn đề này.
"Ờm."
Có thể là vì trước kia Hàn Đông đã từng giúp cậu ta, cho cậu ta một cảm giác khá là thân thiết.
Hàn Đông nói: "Như thế này không phải là được rồi sao, vẫn chưa bắt đầu đã phủ định chính