Một phòng hoa hồng và dòng chữ xin lỗi trên tấm thiệp khiến tâm trạng chán nản bối rối của cô trong hai ngày qua rõ ràng dịu xuống một chút, nhưng sau khi ổn định ngồi xuống, cô vẫn u buồn như lúc xưa.
Nguyễn Anh Minh không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, anh là một người đàn ông có trách nhiệm, dù là đối với những người phụ nữ xung quanh hay với trẻ nhỏ, ở chung nhau lâu như vậy cô mới hiểu được chuyện này.
Nhưng đây không phải là lý do khiến cô có thể yên tâm để Nguyễn Lập Huy ở bên cạnh anh.
Vì lo lắng cho tình hình của Nguyễn Lập Huy nên cô đã liên hệ với bệnh viện, sau khi biết được nôn mửa và tiêu chảy không phải do ngộ độc thực phẩm mà là cảm lạnh và sốt, cô không thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại càng cảm thấy nặng nề khó chịu hơn.
Theo cô, dù Nguyễn Anh Minh rất thương yêu Nguyễn Lập Huy nhưng anh ta không đủ tỉ mỉ hay chu đáo, từ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc đèn chùm đập xuống thiếu chút nữa đập trúng thằng bé, về sau để thằng bé luôn bị bệnh nhẹ hay tai họa nhỏ gì đó, mấy năm nay anh không hề chăm sóc tốt cho đứa nhỏ kia.
Vẫn nên tìm cơ hội để nói chuyện với anh ấy về chuyện của đứa nhỏ mới được.
Vừa nghĩ tới đây, trợ lý Tiểu Trương đã quay lại gõ cửa đi vào.
"Quản lý, tổng bộ gọi điện thoại nói phải kiểm tra đột xuất, Nguyễn tổng và hội đồng quản trị lát nữa sẽ đến khách sạn kiểm tra, chúng ta có nên chuẩn bị chút gì đó không?"
Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần: "Không cần cố ý chuẩn bị gì hết, giống như bình thường là được rồi, khi nào thì tới?"
"Tổng bộ bên kia nói Nguyễn tổng đã xuất phát, khoảng mười lăm phút nữa sẽ tới."
"Được, thông báo cho quản lý Vương phụ trách sảnh hôm nay, gọi thêm mấy quản đốc và quầy lễ tân cùng đi đón là được rồi, những người khác tiếp tục nhiệm vụ của riêng mình là được."
Sau khi dặn dò hai câu, Thịnh Tâm Lan chỉnh lại trang phục chuyên nghiệp, sắc mặt bình tĩnh bước ra khỏi văn phòng.
Nguyễn Anh Minh không phải loại người thích phô trương, anh ta và hội đồng quản trị nếu muốn tới kiểm tra thì nhất định sẽ xem xét tình hình thường ngày của khách sạn, nhưng người tự tin đương nhiên sẽ không hoảng sợ.
Ngay sau khi xuống lầu không lâu, ba chiếc xe ô tô màu đen dừng lại ở lối vào khách sạn. Vài người đàn ông mặc vest mang giày da lần lượt bước xuống. Họ đều là thành viên hội đồng quản trị, tầm bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, đang sánh vai với Nguyễn Anh Minh bước vào khách sạn.
Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh cùng chạm tầm ánh mắt của nhau, nhớ tới hoa tươi trong phòng làm việc, trong mắt hiện lên một chút ý cười, cô gật đầu với anh, “Nguyễn tổng.”
Những người còn lại, Quản lý Vương lần lượt chào hỏi từng người, sau đó giới thiệu cho Thịnh Tâm Lan: "Nguyễn tổng sẽ không giới thiệu nữa, hai vị này là ông Triệu và ông Ngô, chắc quản lý Thịnh vẫn chưa gặp qua."
Thịnh Tâm Lan hơi khom người, chủ động bắt tay.
Sắc mặt của hai vị cổ đông này rất nghiêm túc, một đường đi cũng không có cười tí nào, cũng chưa nói gì hết, chỉ nói muốn nhìn hoàn cảnh của khách sạn, Thịnh Tâm Lan sắp xếp cho hai quản đốc dẫn bọn họ đi, còn bản thân thì đi theo phía sau, tâm trạng có hơi lo lắng.
Khi hai vị cổ đông đến tham quan căn phòng, họ đã khoa tay múa chân nói gì đó, chỉ về màu sắc của rèm cửa, Nguyễn Anh Minh một bên nghe, thoáng chốc lại gật đầu.
Thịnh Tâm Lan lấy một cuốn sổ để ghi lại, mặc dù cô không biết mình sẽ làm gì, nhưng ghi chép luôn chính xác.
Sau rất nhiều công việc bận rộn, hai vị cổ đông đề xuất triệu tập nhân viên quản lý cấp trung và cấp cao của khách sạn sau mười phút sẽ tâp trung họp đột xuất trong phòng họp.
Quản lý Vương đi tổ chức cuộc họp, Thịnh Tâm Lan quay trở lại văn phòng lấy tài liệu, vừa bước tới cửa thì gặp Nguyễn Anh Minh vừa từ toilet trở về.
"Nguyễn tổng." Cô kính cẩn chào hỏi, do dự một giây rồi hỏi: "Tôi không có nghe nói bên hội đồng quản trị sẽ tự mình đến khách sạn để kiểm tra tình hình đột xuất, hôm nay hai vị cổ đông này đột nhiên muốn tới đây xem xét là có chuyện gì sao?"
Nguyễn Anh Minh nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Hai ngày tới sẽ có khách nước ngoài tới thành phố giao lưu, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ ở tại chỗ này, để phòng có chuyện gì ngoài ý muốn cho nên mới đến xem xét hoàn cảnh một chút."
Ngày ấy, sau khi nói mấy câu nặng lời kia, anh cũng không có liên lạc gì với cô nữa, nhưng anh không ngờ Thịnh Tâm Lan cũng không có
dáng vẻ để bụng gì, như thể cô không để chuyện ngày ấy ở trong lòng.
"Có khách nước ngoài vào ở?"
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan căng thẳng, vẫn chưa phát hiện ra sự thay đổi trong mắt Nguyễn Anh Minh: "Vậy phải để nhân viên dọn dẹp sạch sẽ lại khách sạn? An ninh cũng nên được tăng cường?"
"Đúng vậy, cuộc họp sau sẽ nói về vấn đề này. "
Thịnh Tâm Lan gật đầu rồi mở cửa văn phòng.
"Tôi đi lấy tài liệu, sau đó sẽ vào họp."
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, hương thơm nồng nàn của hoa hồng phả vào mặt, Nguyễn Anh Minh đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên dừng bước, theo bản năng nhìn thoáng qua bên trong cánh cửa thì thấy một dải lớn hoa hồng lộng lẫy chất đầy trong văn phòng.
Đột nhiên, giữa lông mày nhíu lại thành ba vạch.
Hèn gì hôm đó cô ấy không quan tâm đến chuyện xảy ra trong bệnh viện, hóa ra trong khoảng thời gian này có vẻ như cô ấy rất bận rộn thì phải.
"Vấn đề an ninh..."
Thịnh Tâm Lan lấy tài liệu đi ra, nói một nửa mới phát hiện Nguyễn Anh Minh không có ở cửa chờ cô, lúc này cô có hơi xấu hổ, may mắn xung quanh không có người thì ho khan vài tiếng rồi đi về phía phòng họp.
Nội dung cuộc họp giống như những gì Nguyễn Anh Minh đã nói, hai vị cổ đông đúng thật vì chuyện tiếp đãi khách nước ngoài mà đến, điểm họ nêu ra chủ yếu là về an ninh và phục vụ, bọn họ cũng chú trọng đến vấn đề món ăn.
“Khi nào thì khách nước ngoài nhận phòng?”
“Ba ngày sau.”
"Thời gian gấp như vậy thì mấy vị khách ở khách sạn trong khoảng thời gian này phải làm sao bây giờ?" Thịnh Tâm Lan nhíu mày: "Cũng đã hẹn trước đặt phòng rồi, nhanh chóng sẽ vào khách sạn ở thì phải tính làm sao đây?"
Mọi người trong bàn hội nghị nhìn nhau, đây quả thực là một vấn đề.
Trong ba ngày, nếu muốn hủy bỏ lịch đặt phòng đã hẹn trước, kiểm tra việc sắp xếp nhận phòng, thì nhất định sẽ bị khách phàn nàn, dù sao không có việc gì thì họ cũng không khi không lại phải đổi sang một khách sạn khác.
Khi mọi người đang thảo luận, một giọng nói lạnh lùng bao trùm âm thanh náo động, trong trẻo nhưng lạnh lùng nghiêm khắc.
"Những chuyện nhỏ như vậy cũng cần phải hỏi chúng tôi à, vậy còn cần người phụ trách khách sạn làm gì nữa?"
Lời nói thẳng thắn, không chút hoa mỹ, tất cả mọi người trong phòng họp đều sững sờ, nín thở trầm ngâm nhìn Thịnh Tâm Lan với ánh mắt đồng tình.
Sắc mặt Thịnh Tâm Lan cứng đờ, mím môi.
"Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ cố gắng xử lý tốt."
"Không phải cố gắng, mà là phải được, lúc trước tập đoàn thuê cô về quản lý khách sạn thì cô nên là người rõ ràng nhất, chứ không phải nhìn trúng cái bằng cấp giả của cô."
Nguyễn Anh Minh lạnh lùng chấn chỉnh, ánh mắt lạnh lẽo như được bao phủ bởi sương lạnh của tháng chạp, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Bề ngoài là muốn nói không hài lòng với công việc của cô, còn ở bên trong thì những lời nói này mục đích là nhằm thẳng vào cô, thậm chí còn nói luôn chuyện cô làm giả lý lịch bằng cấp.
Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan rất khó coi.
Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, Nguyễn Anh Minh cũng không nói thêm câu nào với Thịnh Tâm Lan, không quay đầu mà rời khỏi khách sạn.
Mọi người đứng ở cửa khách sạn, mắt thấy Nguyễn Anh Minh và hai vị cổ đông kia đi xa, lúc này cả tập thể mới thở phào một hơi.
Tiểu Trương nhỏ giọng nói bên tai Thịnh Tâm Lan.
"Quản lý Thịnh, chị đắc tội với Nguyễn tổng ở đâu rồi đúng không?
Thịnh Tâm Lan nhíu mày thật sâu, tức giận nhìn Tiểu Trương.
"Ai mà biết? Bệnh thần kinh."
Này không phải quái lạ sao, buổi sáng thì tặng hoa, buổi chiều lại là tặng cái gì đây?