"Lập Huy chính là anh trai của con."
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống con đường, Thịnh Tâm Lan bế con gái còn đang buồn ngủ, khóc không thành tiếng.
Ba ngày sau, Thịnh Tâm Lan nộp đơn từ chức lần nữa.
Nhân viên bộ phận nhân sự nhìn Thịnh Tâm Lan với vẻ mặt khó xử,
"Quản lý Thịnh, chúng tôi không thể xử lý chuyện này, bây giờ vẫn trong lúc cô bị cách chức tạm còn phải chờ khách sạn..."
"Vậy tôi sẽ tới phòng bảo hiểm lao động xin bảo hộ lao động."
Thịnh Tâm Lan trực tiếp ngắt lời nhân viên, mặt không cảm xúc để cho người khác không nhìn thấy mình đang giật mình trong lòng,
"Đây là đơn từ chức của tôi, bắt đầu từ ngày tôi đưa lá đơn này, ba mươi ngày sau, tôi mặc kệ các người có cho tôi làm thủ tục hay không, theo pháp luật coi như tôi tự động từ chức, cứ như vậy đi."
Sau khi để lại lời này, Thịnh Tâm Lan trực tiếp rời đi trước ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên bộ phận nhân sự, nửa câu nói nhảm cũng không có.
"Đã xong hết rồi rồi à? Thật sự không có ý định trở lại nữa?"
Trong xe, Lưu Ngọc Hạnh hỏi cô.
"Tối hôm qua tớ nộp sơ yếu lý lịch đã có hai chỗ hẹn cuối tuần phỏng vấn." Thịnh Tâm Lan thắt dây an toàn, nhíu mày nhìn về phía Lưu Ngọc Hạnh.
"Đi thôi, chúc mừng tớ từ chức thành công, còn một tháng nữa là chính thức đi làm công việc mới, hôm nay tớ mời cậu đi ăn cơm dạo phố."
"Cậu chắc chắn có thể tìm được công việc mới?"
Lưu Ngọc Hạnh có chút lo lắng, "Tớ sợ chuyện cậu từ chức không được Nguyễn Anh Minh đồng ý, sau này có khả năng sẽ khó tìm việc."
"Toàn bộ khách sạn ở Đông Lăng đều là của nhà họ Nguyễn hay sao? Nếu không tìm được việc, tớ cũng đã có kế hoạch rồi, yên tâm đi."
"Cậu đã có kế hoạch?"
Lưu Ngọc Hạnh lái xe chậm lại một chút, "Cậu định làm gì?"
"Tạm thời tớ không thể nói, chờ tớ làm xong sẽ nói cho cậu biết."
"Còn giữ bí mật?" Lưu Ngọc Hạnh cười cười, thở dài một hơi, "Xem ra là đã sớm có kế hoạch, uổng công tớ lo lắng cho cậu."
Nghĩ lại cũng thế, Thịnh Tâm Lan không dựa vào công việc của mình thì cũng là một cô chủ nghiêm chỉnh, trời sinh áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng, bây giờ lại đang hòa giải với gia đình bên mẹ của cô, càng được bảo vệ, còn sợ sống không nổi ở Đông Lăng sao?
Lúc Thịnh Tâm Lan và Lưu Ngọc Hạnh đang mua sắm ở trung tâm thương mại, tình cảnh tại tập đoàn Thịnh Đường lại vô cùng bi thảm.
Tuy rằng ban đầu đã khống chế dư luận trong vụ hoả hoạn không tệ lắm, nhưng lần sơ sót này vẫn bị các ban ngành liên quan chú ý, cộng thêm các đối thủ cạnh tranh ngoài sáng trong tối gây khó khăn, một bộ phận lớn khách sạn dưới trướng tập đoàn Thịnh Đường đã ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, dư luận bắt đầu dậy sóng trở lại.
"Đây chính là phương án đối phó tối ưu của các người?"
Trong phòng họp, giọng nói lạnh lùng kích động tựa như một mặt trống, từng chữ đều đập vào mỗi người trong phòng họp, thần kinh mọi người đều khẩn trương cao độ.
"Tôi thấy các người ngồi trên vị trí của mình quá nhàn nhã, muốn xin nghỉ hưu sớm đúng không?"
"Bốp" một tiếng, tập văn kiện đập lên bàn hội nghị, giấy bên trong bị rớt ra, trên mặt bàn trải đầy giấy A4,
"Lấy về làm lại, những ngành khác cũng phải cảnh giác, đang ở trên đầu sóng ngọn gió, nếu ai làm xảy ra sự cố thì trực tiếp thu dọn đồ đạc cút đi."
"..."
"Tan họp."
Nguyễn Anh Minh không nhịn được thốt ra hai chữ, đám người như được giải phóng, từng người ôm bản báo cáo của mình rời khỏi phòng họp, lúc đi ra sắc mặt đều u ám.
"Gần đây tổng giám đốc Nguyễn bị sao vậy? Ba ngày họp hai lần mà toàn mắng người?"
"Còn không phải vì gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện, tổn thất sau vụ hoả hoạn không nhỏ, xử lý còn không kịp, mà không phải vụ hỏa hoạn còn liên lụy đến con trai tổng giám đốc Nguyễn nữa à, con trai suýt nữa bị mất mạng, có thể không nổi giận sao?"
"Không phải tổng giám đốc Nguyễn chuẩn bị kết hôn à?"
"Còn kết hôn?" Người biết chuyện cười nhạo một tiếng,
"Tôi thấy có người phí công vô ích lấy giỏ trúc múc nước, đứa con trai đó của tổng giám đốc Nguyễn câm điếc từ nhỏ, xảy ra chuyện này, đừng nói là kết hôn, ngay cả xem như chỉ chơi bời qua đường cũng không thể nào, tôi nghe nói người quản lý kia đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi."
"Tuyệt tình như vậy sao?"
"Cậu đã thấy tổng giám đốc Nguyễn nể mặt ai bao giờ chưa?"
"Cũng đúng, thấy
hôm nay anh ta mắng ông Chu... Khụ khụ, giám đốc Cao."
Còn chưa trò chuyện xong, hai người nhìn thấy Cao Khải ở đối diện đều giật mình.
Cao Khải thản nhiên như không có việc gì ngáp một hơi dài, "Chào buổi sáng hai vị, tôi ngủ quên mất, cứ tưởng vẫn còn hội nghị, bỏ qua hết lần này tới lần khác."
"Bỏ qua cũng rất tốt." Một tên quản lý ngượng ngùng cười một tiếng, "Đỡ phải bị mắng."
"Tổng giám đốc Nguyễn lại mắng người à?"
"Cũng không..." Quản lý đang định oán giận một phen thì đồng nghiệp ở một bên dùng cùi chỏ thọc vào gã ta.
Lúc này gã ta mới tỉnh táo lại, lúng túng ho khan một tiếng,
"Giám đốc Cao, chúng tôi còn có việc, đi trước đây."
Cao Khải nhướng mày, hiểu ra khẽ gật đầu, quay người tiến vào phòng họp.
Nguyễn Anh Minh ngồi một mình trong phòng họp, màn hình chiếu sau lưng còn chưa đóng, hiện ra ánh sáng màu xanh, trong phòng hơi âm u, ánh sáng xanh yếu ớt chiếu vào người Nguyễn Anh Minh, làm cho người ta không khỏi rét lạnh vì cảm giác cô tịch.
Trợ lý trông thấy Cao Khải đi vào, sau khi trao đổi ánh mắt thì yên lặng đi ra ngoài.
Trong phòng họp chỉ còn lại hai người Nguyễn Anh Minh và Cao Khải.
"Gần đây trạng thái của cậu thật không bình thường."
Giọng nói trêu chọc vang lên phá vỡ cảm giác lạnh lẽo cô tịch.
Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu lên, không nhịn được quét mắt nhìn anh ta một cái, "Rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao? Chuyện cầu hôn làm xong chưa?"
"Không cần quan tâm đến chuyện của tôi, tôi đã lên kế hoạch rất tốt rồi, lúc nào làm gì rất rõ ràng, ngược lại là cậu, trước kia cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng bình tĩnh, bây giờ tôi thấy không xảy chuyện gì, sao cậu lại luống cuống vậy?"
"Luống cuống?"
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"Từ sau vụ hoả hoạn, mỗi khi mở họp cậu lại la mắng quản lý các ban ngành, đừng nói với tôi chỉ vì họ làm không tốt nên đáng bị mắng."
Cao Khải kéo ghế, cà lơ phất phơ ngồi xuống, "Trước kia cậu không như vậy, ngay cả sau khi gặp được Thịnh Tâm Lan rồi thích cô ấy, nhưng cũng chưa từng bởi vì cô ấy mà không khống chế được cảm xúc, cho nên như bây giờ là tại sao?"
Nguyễn Anh Minh nghĩ rằng Cao Khải chỉ đang nói ra sự thật là anh đã dành quá nhiều tâm trí cho Thịnh Tâm Lan, không ngờ lại bị anh ta nói trúng tim đen, hỏi càng thêm chi tiết cụ thể.
Sau khi im lặng một lúc lâu, trong phòng họp vang lên một giọng nói nặng nề, giống như đã xoắn xuýt rất lâu mới đưa ra một kết luận không xác định được, mang theo tràn đầy sự nghi ngờ với bản thân,
"Có lẽ, cô ấy không hợp với tôi."
'Có lẽ', 'Hình như', xác suất những từ ngữ này xuất hiện trong từ điển của Nguyễn Anh Minh gần như bằng không, trong sinh hoạt của anh không có khu vực màu xám, sống có giới hạn rõ ràng, ngay cả người thân bạn bè cũng không thân thiết với anh nổi.
Cho nên lúc Cao Khải nghe được câu nói này, tâm trạng rất là phức tạp.
Nửa ngày sau, cuối cùng không nhịn được bộc phát, đập bàn nổi giận mắng,
"Mẹ nó, Nguyễn Anh Minh, ông đây đã quen biết cậu hơn ba mươi năm, chưa từng thấy cậu do dự điều gì, càng không xoắn xuýt giống như bây giờ, lúc trở mặt với tôi nói muốn tôi cút lập tức làm cho tôi cút mà không thèm quay đầu, vậy mà Thịnh Tâm Lan có thể trị được cậu!"