Câu nói của Cao Khải "Không ngờ chỉ có Thịnh Tâm Lan có thể trị anh" đã làm khuấy động tâm trí anh.
"Chỉ có Thịnh Tâm Lan phá vỡ đi mọi ranh giới của anh, thay đổi nguyên tắc của anh và thậm chí khiến anh rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân. Cô ấy là vùng đất màu xám đầu tiên anh gặp phải trong đời."
Tâm trạng Cao Khải dần bình tĩnh lại, anh ta ngồi trở lại ghế, lạnh lùng nhìn Nguyễn Anh Minh: "Thừa nhận đi, anh đã không thể sống thiếu cô ấy, đừng có đấu tranh vô nghĩa nữa."
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, bị người khác phân tích tính cách riêng của mình như quay tơ bóc kén, suy cho cùng không được thoải mái, nên trừng mắt nhìn Cao Khải rồi quăng ra một câu lạnh lùng:
"Ở công ty của tôi đủ rồi thì nhanh chóng cút về địa bàn của mình đi."
Sau đó liền rời khỏi phòng họp cũng không quay đầu lại.
Cao Khải sờ cằm cười đùa, sĩ diện đến lúc chết sống chỉ khổ thân.
Hơn ba mươi năm qua, cuộc sống của Nguyễn Anh Minh quá suôn sẻ, thậm chí ngay cả việc gia đình không đầm ấm cũng không khiến anh cảm thấy không hoàn mỹ. Anh sinh ra đã lạnh lùng hơn so với những người bạn cùng trang lứa. Sau khi cha anh qua đời, sự nhu hòa liên quan đến tuổi thơ duy nhất trong anh đã bị bóp gãy.
Tại tang lễ, người mẹ ròng rã hơn nửa năm với bảng vẽ trên vai dường như cuối cùng cũng đã suy nghĩ lại, quyết định không theo đuổi cái gọi là ước mơ và tự do nữa và nói rằng muốn chăm sóc cho anh thật tốt.
Anh bình tĩnh hơn ai hết, ngay trước mặt toàn thể nhà họ Nguyễn nói với bà rằng: "Cần bao nhiêu tiền cứ trực tiếp chuyển vào tài khoản, sau khi lấy được tiền thì cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. "
Một người đến người thân cũng không nhận như vậy, ở trước mặt Thịnh Tâm Lan, ranh giới dần dần bị đẩy lui.
Cao Khải đứng ngoài cuộc sáng suốt, thấy điều đó rõ ràng hơn anh.
"A lô? Ngọc Hạnh."
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong phòng họp: "Khi nào em có thời gian cho việc cắm trại tôi đã nói với em lần trước. Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, thời tiết gần đây rất tốt."
Đầu dây bên kia có một giọng nữ, trong bình tĩnh có chút băn khoăn.
"Đợi thêm đi, sợ là gần đây Tâm Lan không có tâm trạng."
“Sao vậy?” Thấy bầu không khí có gì đó khác thường Cao Khải ngồi thẳng người truy hỏi.
Đầu kia im lặng vài giây:
"Nhà họ Thịnh xảy ra chuyện rồi."
Cha của Thịnh Tâm Lan, Thịnh Thanh Sơn, sáng sớm đột nhiên bị bệnh nặng, đã được đưa phòng phẫu thuật cấp cứu đến giờ vẫn chưa ra ngoài.
Lưu Ngọc Hạnh và Thịnh Tâm Lan vốn đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại, đang lúc muốn tìm một nơi để ăn trưa thì nhận được cuộc gọi từ viện dưỡng lão. May mà trước đó Thịnh Tâm Lan đến viện dưỡng lão đã đặc biệt để lại phương thức liên lạc cho bác sĩ phụ trách, để có chuyện gì thì phải gọi điện cho cô. Lúc này, cô biết tin đầu tiên và vội vàng chạy đến.
Trên đường đến bệnh viện, tay Thịnh Tâm Lan run rẩy.
Người ngoài còn cho rằng quan hệ giữa cô và Thịnh Thanh Sơn không hề thân thiết, thậm chí có thể nói là xa lạ. Nhưng chỉ có cô biết rằng cha cô là chỗ dựa duy nhất của cô suốt bao nhiêu năm qua. Chỉ vì cô đã sớm biết được cái chết của mẹ cô năm đó không khỏi liên can đến ông, nên đã bực bội xa lánh.
Thịnh Thanh Sơn yêu thương cô, sự cưng chiều đối với cô so với Thịnh Tâm Nhu chỉ có hơn chớ không kém.
Ngoài phòng ngủ chính, phòng ngủ của cô là phòng lớn nhất trong nhà họ Thịnh. Quà sinh nhật mỗi năm của cô đều là những thứ tốt trong nước mà người giàu cũng mua không được vào lúc đó. Thậm chí, cô bị Thịnh Tâm Nhu lừa vào võ đài quyền anh ngầm và bị đưa đến cục cảnh sát, Thịnh Thanh Sơn cũng không nói nặng lời với cô. Cô đề nghị muốn nuôi dưỡng Phan An, ông liền đồng ý không chút do dự, thậm chí còn rất vui mừng nói rằng đây là lần đầu tiên cô chủ động đưa ra yêu cầu với ông.
Tất cả những điều này là nguồn gốc dẫn đến sự căm ghét của mẹ con Thịnh Tâm Nhu đối với cô. Nhưng cô hiểu rằng, nếu cô là Thịnh Tâm Nhu, cô cũng sẽ ghen tị khi trong nhà có một cô em gái được cha cưng chiều vô điều kiện như vậy, ai cũng không thể tránh khỏi.
"Tâm Lan, cậu đừng nôn nóng. Không phải bác sĩ nói là cơn choáng tạm thời sao. Hiện tại vẫn đang được cấp cứu. Sẽ không có chuyện gì đâu.". Ngôn
Tình Tổng Tài
Lưu Ngọc Hạnh ngồi cạnh Thịnh Tâm Lan ở cửa phòng phẫu thuật. Thực sự không biết phải nên an ủi cô thế nào.
Kể từ khi vào viện, Thịnh Tâm Lan chưa từng nói chuyện, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, sắc mặt nhợt nhạt.
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng, một lúc lâu sau có quầng sáng màu đỏ mở ra từng vòng khiến người ta hoa mắt.
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân nhốn nháo, kèm theo tiếng khóc sướt mướt rất hợp với tình hình nhưng cũng khiến người ta phiền lòng. Lưu Ngọc Hạnh liếc nhìn về phía xa, lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Hai mẹ con Thịnh Tâm Nhu loạng choạng chạy tới. Vu Cẩm Hà như sắp khóc ngất đi, một tay không ngừng run rẩy trong không trung, hệt như mắc phải bệnh Parkinson: "Thanh Sơn, Thanh Sơn, sao ông lại đột nhiên như thế này..."
Thịnh Tâm Nhu đang ở cạnh đỡ bà ta cũng nước mắt lã chã: "Mẹ, mẹ đừng như vậy, ba con sẽ không có chuyện gì đâu, mẹ đừng buồn cũng đừng khóc nữa."
"Mẹ đã khuyên ba con sớm nhập viện mà ông ấy không nghe. May mà lần này có người chăm sóc đặc biệt. Nếu không, ngất xỉu ở nhà thì phải làm sao? Thanh Sơn à... ông không thể đi, ông đi rồi một mình tôi phải làm sao?"
"Mẹ…"
Ôi trời ơi! Lưu Ngọc Hạnh ôm trán, nghe sắp ói, hạ giọng và nói bên tai Thịnh Tâm Lan:
"Mẹ kế và chị kế cậu cũng thật là. Đang nói lời thoại trong bộ phim truyền hình sao? Nói cho ai nghe vậy?"
Thịnh Tâm Lan thu hồi ánh mắt từ phía ánh đèn trong phòng phẫu thuật lại, lạnh lùng đảo mắt sang: "Đây là bệnh viện, các người yên lặng một chút."
Giọng nói của hai mẹ con Thịnh Tâm Nhu đột ngột dừng lại, như thể vừa mới nhận ra Thịnh Tâm Lan cũng đang ở đây, cả hai người họ lập tức sa sầm mặt lại.
"Sao cô lại ở đây?"
Thịnh Tâm Nhu nhìn cô, hoàn toàn không phải dáng vẻ yếu ớt vừa rồi.
"Tôi là con gái lớn của nhà họ Thịnh. Tôi không nghĩ mình ở đây thì có vấn đề gì."
Sắc mặt mẹ con Thịnh Tâm Nhu tái xanh khi nghe đến cụm từ "con gái lớn".
Vu Cẩm Hà bất mãn nói: "Tâm Lan, cô không thể như vậy, ba cô vừa mới ngã xuống cô liền muốn cự tuyệt tôi và Tâm Nhu sao? Cô nói cô là con gái lớn, vậy còn vị trí của Tâm Nhu cô đặt ở đâu?"
"Vậy thì phải hỏi bản thân bà rồi."
Thịnh Tâm Lan ngồi yên trên ghế, trong mắt đều là tia lạnh lùng: "Ban đầu, khi mẹ tôi sinh ra tôi, thì bà tự đặt mình vào vị trí nào?"
Ở nhà họ Thịnh mười mấy năm, cho dù là không ưa mẹ con Thịnh Tâm Nhu nhưng ngoài mặt cô vẫn cư xử lễ phép nhã nhặn, không ai làm mất lòng ai, chưa bao giờ không chút nể tình như bây giờ.
Thịnh Tâm Nhu quay mặt tại chỗ, giọng nói đanh thép và khắt khe.
"Cô có ý gì? Thịnh Tâm Lan, cô cho là ba chết rồi thì cô sẽ xưng vương xưng bá trong nhà họ Thịnh phải không? Cô đúng là không biết xấu hổ. Trước đây lêu lỏng cùng đàn ông, mang thai nghiệt chủng, sợ ba tức chết không nói tiếng nào liền bỏ đi. Bây giờ sức khỏe ba yếu đi, cô lại trở về?"
Giọng cô ta vang vọng trong hành lang, nhiều y tá và bệnh nhân tụ tập lại:
"Kẻ ngốc cũng nhìn ra được cô muốn làm gì? Đừng chơi bất kỳ lá bài tình cảm và đạo đức nào với tôi. Cô tưởng rằng bản thân là thứ tốt lành gì?"
Thịnh Tâm Lan đứng dậy, sắc mặt tái nhợt chuyển sang màu khác vì tức giận, cô gằn từng tiếng một:
"Đem những gì cô vừa nói lặp lại lần nữa."
"Đồ thần kinh..."
"Bốp" Thịnh Tâm Nhu còn chưa nói hết lời, liền bị tát một cái thật mạnh.
Vu Cẩm Hà hét lên, đỡ lấy con gái bị đánh nghiêng một bên, khóc kể: "Mày điên rồi? Mày dựa vào đâu mà đánh con tao?"