Doãn Văn thi đấu lấy quán quân, muốn đi Bắc Kinh tham gia thi Ca sĩ Thanh niên, chuyện này chấn động cả con phố Thụy Hưng, mọi người đều đang nghị luận chuyện này: Diệp gia muốn ra đại minh tinh! Tiểu tử Doãn Văn kia thật giỏi, hồi nhỏ nghịch ngợm gây sự như vậy, không nghĩ tới sẽ có tiền đồ như thế!
Cao hứng nhất ai bằng Diệp Tuệ, người khác chỉ biết cảm khái Doãn Văn có tiền đồ, chỉ có cô biết thành tích của Doãn Văn là không dễ dàng cỡ nào, từ một đứa ăn chơi không chỗ nào đúng chuyển biến thành một ca sĩ đầy bụng tài hoa, đây là bay vọt lớn cỡ nào, có thể nào làm người làm chị cô đây không cảm khái tự hào?
Đương nhiên, bây giờ còn có Ngụy Nam lý giải tâm tình của cô, ngọc chưa mài nếu mà không tạo hình cho tốt, vĩnh viễn cũng chỉ là một tảng đá không thu hút, thậm chí sẽ còn biến thành một tảng đá cứng mãi không thay đổi, Doãn Văn bây giờ có thể tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, cái này là nhờ vào Diệp Tuệ dốc lòng dẫn đường và bất kể phí tổn mà bồi dưỡng.
Ngụy Nam mừng thay Doãn Văn, đồng thời, cũng kiêu ngạo vì theo đuổi được Diệp Tuệ, bà xã anh chính là lợi hại như vậy, có thể dạy dỗ một thằng nhóc hỗn hào trở thành một ca sĩ xuất sắc.
Về nhà, Diệp Tuệ hưng phấn đến có chút ngủ không được, trằn trọc trên giường, Ngụy Nam liền bồi cô tán gẫu, tán gẫu Doãn Văn kia và Doãn Văn này, mặc sức tưởng tượng tương lai của Doãn Văn.
Diệp Tuệ nói: "Thật ra em cũng không trông cậy vào Doãn Văn có thể trở thành minh tinh lớn cỡ nào, chỉ hi vọng nó đi chính đạo, có thể tìm được chuyện mình thích làm, cũng đã rất tốt rồi."
Ngụy Nam vuốt ve lưng Diệp Tuệ, nhẹ giọng nói: "Giờ nó đã đi chính đạo, tìm được chuyện mà mình cảm thấy hứng thú nhất, về sau cũng không lệch đến đâu được, em hẳn là yên tâm, đi ngủ sớm một chút đi." Diệp Tuệ chậm rãi trầm tĩnh lại trong trấn an của anh, cảm thấy mỹ mãn đi ngủ.
Doãn Văn cầm quán quân, vào Bắc Kinh đấu bán kết, cả nhà không hiểu sao đều kích động.
Cảm khái nhất ai bằng được Doãn Võ, anh em song sinh của cậu chàng sắp sửa liền phải lên đài biểu diễn trước mặt nhân dân toàn quốc, mà chính cậu chàng còn đang học lại, nhân sinh chưa cất bước, nếu như không cố gắng cho tốt, sẽ bị Doãn Văn vung đến càng ngày càng xa, cho nên cậu chàng cũng phải thêm sức lực mà cố gắng lên, nhất định phải làm ra một phen thành tích, không thể thua anh ấy quá nhiều.
Lúc Doãn Văn tham gia thi dự tuyển Ca sĩ Thanh niên, cách thi đại học chỉ còn lại có hơn 1 tháng, Doãn Võ với Tiểu Vũ đều đi vào giai đoạn lao vào thi đại học, Diệp Tuệ tuy mỗi ngày đều sẽ trở về, lại rất khó nhìn thấy hai đứa nó, chỉ có bữa nghỉ ngơi cuối tuần này, mới có thể ở nhà nhìn thấy em trai em gái của mình.
Mà giờ phút này, mấy đứa nó thường thường đều đang học tập.
Diệp Tuệ sẽ thừa thời gian ăn cơm nghỉ ngơi giữa trưa để trò chuyện với mấy đứa nó, tìm hiểu tình hình gần đây một chút, khai thông cho mấy đứa nó một chút, phóng thích áp lực trong lòng.
Cho tới lúc nói tới nguyện vọng thi đại học, Tiểu Vũ nói con bé muốn thi ngành tin tức, về sau làm phóng viên; Doãn Võ vẫn tính thi vào Đại học Trung Sơn như cũ, có điều lần này không có kiên trì không thi được ngành tiếng Trung thì không thể, thằng bé nói muốn học quản lý doanh nghiệp.
Diệp Tuệ kinh ngạc nói: "Sao lại muốn học quản lý doanh nghiệp? Em không học ngành tiếng Trung, không phải là muốn làm tác gia sao?"
Doãn Võ có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu: "Thật ra em cũng không muốn làm tác gia như vậy, đọc sách càng có ý tứ hơn viết sách."
Diệp Tuệ nhủ thầm, lúc trước muốn làm tác gia, tám phần là ý của cô bạn gái nhỏ kia, cô nghiêm túc hỏi: "Vậy sao em lại muốn học quản lý doanh nghiệp?"
Doãn Võ suy nghĩ một chút, nói: "Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, quốc gia đã ý thức được tầm quan trọng của phát triển kinh tế, cho nên mới sẽ thi hành cải cách mở cửa.
Biến hóa của mấy năm nay thật sự phi thường lớn, anh cả cũng nói biến hóa của Quảng Châu là biến chuyển từng ngày, càng ngày càng nhiều người xuống biển đi buôn bán kiếm tiền, em cảm thấy buôn bán sẽ là một loại phong trào không thể nghịch, cho nên em muốn làm một con sóng của thời đại."
Trước giờ Diệp Tuệ chưa từng thảo luận vấn đề về phương diện này với Doãn Võ, cũng không chủ động đi dẫn đường nó, cũng không biết thằng bé sẽ cảm thấy hứng thú với làm buôn bán, liền nói: "Nếu mà em thật sự thích, học ngành này đương nhiên là rất tốt, nhất là Quảng Châu tuyến đầu của cải cách mở cửa, kỳ ngộ là tương đối tốt.
Nhưng nếu mà không thích làm buôn bán, thì vẫn là đừng cưỡng cầu, chị hi vọng em có thể làm chuyện mình thích."
Doãn Võ nghiêm cẩn nói: "Em vẫn là rất có hứng thú với làm buôn bán, trước mắt liền muốn học cái này."
"Vậy em phải cố gắng cho giỏi vào, tương lai trở thành một thương nhân thành công." Diệp Tuệ vỗ vỗ vai Doãn Võ.
Ngụy Nam bồi Diệp Tuệ đi khám thai lần thứ 2, bác sĩ kiểm tra xong, nói có 2 cái tim thai, hẳn là song sinh, tin tức này quả thực là đập hai vợ chồng bọn họ hôn mê, hốc mắt Diệp Tuệ lập tức ướt át, Ngụy Nam ôm vai cô, một câu cũng nói không nên lời, đây không phải nghĩa là đôi trai gái song sinh của bọn họ còn có thể trở về? Nếu như là vậy, bọn họ nhất định phải cảm tạ trời xanh thật tốt, lại cho bọn họ cơ hội để bù đắp lại.
Cả ngày hôm nay, Ngụy Nam cảm thấy mình đi đường đều là trạng thái đang bay, đặc biệt nhẹ nhàng, nghĩ đến đôi trai gái song sinh chưa từng gặp mặt kia còn có thể trở về, anh liền cảm thấy mình hạnh phúc không biên giới, anh hận không thể nâng Diệp Tuệ trong tay, ngậm ở trong miệng, chỉ sợ mình có một tơ một hào sơ sẩy và lơ đễnh với cô.
Biết được Diệp Tuệ có bầu có thể là song sinh, làm cho trưởng bối hai nhà đều kinh hỉ hỏng rồi, một thai liền sinh hai đứa, trên đời này còn có chuyện gì càng tốt đẹp hơn cái này sao? Cho nên, Diệp Tuệ hiện tại đã trở thành đối tượng bảo hộ trọng điểm của cả nhà, chuyện gì cũng không cho cô làm, thậm chí ngay cả cửa hàng cũng không muốn cho cô quản.
Diệp Tuệ thì đương nhiên cảm thấy không cần phải thế, thân thể cô vẫn luôn không tệ, tuy nôn nghén khá nghiêm trọng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thân thể và sinh hoạt, hơn nữa lúc này bệnh trạng đã giảm bớt rất nhiều.
Chi nhánh cũng cần phải khai trương, sắp sửa phải nghỉ hè rồi, lại không khai trương nữa thì liền phải chờ đến học kỳ sau, phí tổn bị lãng phí có chút nghiêm trọng.
Dưới sự kiên trì của Diệp Tuệ, cửa hàng mới vẫn là khai trương đúng hạn, Vương Thải Nga từ tổng cửa hàng tới hỗ trợ, tổng cửa hàng tạm thời giao cho em họ Xuân Hoa của Diệp Tuệ trông, chờ cửa hàng mới ổn định lại rồi lại đổi Xuân Hoa tới.
Hôm khai trương đó, Ngụy Nam cố ý xin nghỉ, đi tới chiếu cố giúp Diệp