Diệp Thụy Niên gọi một tiếng từ đằng sau: “Doãn Văn!” Nhưng mà Doãn Văn không để ý ông, đầu cũng chẳng quay lại mà xông lên lầu, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Doãn Văn sẽ có loại phản ứng này, Diệp Tuệ cũng không ngoài ý muốn, năm đó cũng là nó phản đối lợi hại nhất, còn thảm thiết hơn hôm nay nhiều lắm, nồi chén gáo bồn trong nhà đều đập hết, còn bị ba đánh ác cho một trận, lúc đó liền rời nhà bỏ đi ra ngoài, tình huống hôm nay hẳn là còn có đường sống để cứu vãn, hẳn là do tiếp xúc nhiều với dì Lưu, nên theo bản năng cũng không bài xích dì ấy nhiều như thế.
Diệp Tuệ nhìn ba một cái, nói: “Ba, con đi lên xem thử Tiểu Văn, ba đừng lo.” Trước khi đi cô lại nói với Trịnh Bảo Long, “Cậu nhỏ, con biết cậu là muốn tốt cho bọn con, nhưng bọn con đã trưởng thành rồi, có sức phán đoán của chính mình, không cần cậu phải ra mặt cho bọn con nữa.
Một ngày nào đó bọn con đều sẽ tự có cuộc sống của mình, ba con không có khả năng kính dâng cả đời vì bọn con, ba có quyền theo đuổi hạnh phúc của ba, cho nên con hi vọng cậu không cần nhúng tay vào chuyện này nữa, tự chính người nhà bọn con thương lượng là được.”
Trịnh Bảo Long nhìn cháu ngoại gái một cái, há miệng thở dốc, không biết nói cái gì cho phải, cô cháu ngoại này nói chuyện cứ luôn là một bộ lại một bộ, làm cho người ta không thể nào phản bác.
Diệp Tuệ nói xong thì xoay người lên lầu, Doãn Văn đã đóng cửa lại, hờn dỗi ở trong phòng, Diệp Tuệ gõ cửa: “Tiểu Văn, em mở cửa ra, chị có chuyện muốn nói với em.” Bên trong không có đáp lại.
Diệp Tuệ đứng ở ngoài cửa nói: “Em trốn tránh như thế là không có tác dụng, dù sao cũng phải đi ra mà thương lượng cho thật tốt thì mới có thể có cách giải quyết vấn đề mà.”
Cuối cùng, Doãn Văn ở bên trong trả lời: “Em nói không đồng ý, ba sẽ đáp ứng sao? Mấy anh chị sẽ đứng về phía em sao?”
Cách một cánh cửa, tiếng nghe được đứt quãng, Diệp Tuệ nói: “Em nói gì chị không nghe rõ lắm, em mở cửa cho chị vào đi.
Nghe lời, Tiểu Văn, chị hi vọng em là một người hiểu rõ lý lẽ biết nói đạo lý, mà không phải một kẻ xỏ lá càn quấy khóc lóc om sòm.” Bên trong vẫn là không hề có động tĩnh.
Diệp Tuệ chỉ có thể đứng ở ngoài cửa nói: “Em nói cho chị đi, vì sao em lại phản đối ba cưới dì Lưu?” Trong phòng vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Diệp Tuệ bám riết không tha: “Em cảm thấy ba như vậy thật có lỗi với mẹ sao? Mẹ đã qua đời hơn 5 rồi, mỗi người chúng ta đều rất nhớ mẹ, nhưng mà bà vĩnh viễn cũng sẽ không thể trở lại nữa.
Chúng ta vĩnh viễn, đều sẽ cảm thấy người đã chết đáng thương, nhưng nếu như để người còn sống chỉ có thể vĩnh viễn sống trong hồi ức, vậy thì người còn sống sẽ chỉ càng đáng thương hơn người đã chết.” Diệp Tuệ nói đến đây, nước mắt không tự chủ được mà rớt xuống đất, chuyện này không có ai càng có quyền lên tiếng hơn cô.
Cô nâng tay lau đi nước mắt trên mặt, qua một hồi lâu, tự bình tĩnh trở lại rồi mới nói: “Ba cũng không phải quên mất mẹ, chỉ là đặt bà ở sâu trong trí nhớ, cuộc sống của ba vẫn là phải tiếp tục.
Chúng ta đều trưởng thành rồi, em cũng sẽ lớn lên, em có thể ở bên ba bao nhiêu năm chứ? Chờ chúng ta đều rời khỏi cái nhà này rồi, chỉ còn lại có mình ông ấy thôi, ba ngay cả một người bạn để trò chuyện cũng không có, đau đầu nhức óc cũng chẳng có ai quan tâm một chút, em không thấy như vậy là rất đáng thương sao?”
Một lát sau, chốt cửa “cạch” một tiếng vang lên, Doãn Văn mở khóa, Diệp Tuệ vặn lấy tay cầm, đẩy cửa ra đi vào.
Doãn Văn ngẩng đầu nhìn thoáng qua chị, vốn là đầy bụng phẫn nộ cùng ấm ức, nhưng lại phát hiện trên mặt chị có nước mắt, lập tức bắt đầu có chút bất an, nhỏ giọng gọi: “Chị.”
Diệp Tuệ đưa tay đặt lên vai cậu, thuận tay khép cửa lại, nói: “Giờ là được rồi, có chuyện nói đàng hoàng, giận dỗi không giải quyết được vấn đề.
Em nói cho chị, vì sao em lại phản đối ba tái hôn như vậy?”
Doãn Văn đi đến bên giường ngồi xuống, co chân lên, ôm lấy hai chân, đặt cằm trên đầu gối, rầu rĩ nói: “Chỉ là không thích.”
Diệp Tuệ ngồi xuống bên người cậu: “Không thích dì Lưu sao?”
“Không phải.” Doãn Văn mơ hồ phủ nhận.
“Đây chỉ là không thích dì Lưu làm mẹ kế của chúng ta đúng không?” Diệp Tuệ cảm thấy Doãn Văn thời phản nghịch đại khái chỉ là thuần túy không muốn một bà mẹ kế, mặc kệ người phụ nữ đó là ai.
Doãn Văn không nói gì, chỉ là “Ừm” một tiếng.
Diệp Tuệ hiểu rõ, sờ sờ đầu cậu: “Vừa nãy chị đã nói, chuyện này là chuyện của ba, ý kiến của ba mới là chủ yếu, ý kiến của chúng ta là thứ yếu, dù sao thì nếu như kết hôn, người sống cùng dì Lưu cả đời là ba, mà không phải chúng ta.
Em cảm thấy mấy năm nay ba trải qua có khổ nhọc vất vả không?”
Doãn Văn gật đầu.
Diệp Tuệ nói: “Trước kia chị cũng phản đối ba tái hôn, nhưng mà sau này chị nghĩ thông suốt rồi, em có biết vì sao không? Lần đầu tiên, lúc chị đi theo ba đến Quảng Châu đó, ba mang chị đi dạo chợ đêm, trên chợ đêm có một quầy hàng bán vải, rất nhiều bà cụ, các cô các dì các chị chen lấn với nhau đi cướp vải, tất cả đều là nữ, chen chúc chật như nêm, chị nhìn mà cũng sợ, nhưng mà ba lại ra sức chen vào đi mua vải, chính là vải của cái áo sơ mi em với Tiểu Võ mặc lúc sinh nhật đó.
Lúc đó trong lòng chị thật rất khổ sở, loại chuyện này ở nhà người khác đều là mẹ thu xếp, nhưng nhà chúng ta chỉ có ba, ba không chỉ có phải kiếm tiền, mà còn phải quan tâm chúng ta mặc quần áo với ăn cơm, vừa làm cha vừa làm mẹ, ba rất vất vả, nếu có người chia sẻ cho ba thì hẳn rất tốt nhỉ.”
Doãn Văn nghe thấy lời này, dùng sức chớp chớp mắt.
Diệp Tuệ thở dài một tiếng, nói: “Cho nên chị cảm thấy nếu như ba cưới dì Lưu cũng rất tốt, chúng ta quen thuộc với dì ấy như vậy, hiểu rõ nhau, nhân phẩm của dì ấy chúng ta đều tin được, tuyệt đối không phải là mẹ kế tâm địa rắn rết gì.
Ba cưới dì ấy, cuộc sống của hai nhà chúng ta cũng sẽ không có nhiều biến hóa lắm, vẫn là ăn cơm trong một nồi, thậm chí ngay cả xưng hô em cũng có thể không cần sửa, về sau có chuyện gì đều có thể trực tiếp tìm dì Lưu thương lượng, càng tiện