Doãn Văn nhìn thấy phản ứng của chị thì rất vừa lòng, cậu cợt nhả nói: “Hề hề, chị không thể ngờ được đi?”
“Với ai?” Diệp Tuệ dù có thế nào đi nữa cũng thật không ngờ Doãn Võ sẽ yêu đương, cô cảm thấy dù cho muốn yêu sớm, hẳn cũng sẽ là Doãn Văn, mà không phải là Doãn Võ vẫn luôn nghe lời có hiểu biết, điều này làm cho Diệp Tuệ bắt đầu thức tỉnh chính mình, có phải cô quan tâm Doãn Võ quá ít hay không, đến nỗi đều chẳng chú ý đến tư tưởng biến hóa của thằng bé.
Trên mặt Doãn Văn lộ ra thần sắc hài hước: “Là cái cô bạn hạng hai trong cuộc thi tổng kết lớp em, tên Khâu Nghiên Lệ.
Không phải em nói, ánh mắt Tiểu Võ rất có vấn đề, cô bạn kia là ủy viên học tập lớp bọn em, đối với ai cũng hung dữ.
Chả biết Tiểu Võ coi trọng cô nàng kia điểm nào.”
“Việc này là thật hay giả? Em nghe chính miệng Tiểu Võ nói, hay là em thấy hai đứa bọn nó ở cùng nhau?” Diệp Tuệ biết con trai tuổi này yêu ồn ào nhất, có đôi khi con trai con gái vốn cũng chẳng có quan hệ gì, kết quả lại bị la ó ở cùng nhau, có khả năng đã bị ồn ào ra vấn đề rồi đây.
Doãn Văn nói: “Bạn trong lớp đều biết, bọn nó còn hỏi thăm em nè.
Nhưng mà em hỏi Tiểu Võ, nó chết không thừa nhận.”
“Vậy chưa hẳn là thật.
Em đừng có đi theo ồn ào bậy, mấy đứa là anh em song sinh, vốn nên tín nhiệm nhau không chuyện gì không nói, đừng có bởi vì chút chuyện này mà quậy cho xa lạ.” Diệp Tuệ nói.
Doãn Văn đưa tay gãi gãi má, nói: “Em thấy trong cặp sách của Tiểu Võ có thư Khâu Nghiên Lệ viết cho nó, có điều không thấy được nội dung.”
“Thế thì cũng có thể là cái khác.
Có điều mặc kệ có phải thật hay không, chị phải đi tìm Tiểu Võ tâm sự, giờ em làm cái đề này đi, quay đầu lại chị đến kiểm tra.” Diệp Tuệ bố trí bài tập cho Doãn Văn, tự mình đi tìm Doãn Võ.
Diệp Tuệ tự kiểm điểm, từ sau khi Doãn Văn chuyển đến nhà kho, Doãn Võ liền một mình ở trong nhà, tuy anh cả cũng ở bên kia, nhưng trên thực tế anh cả thường xuyên không ở nhà, Doãn Võ vẫn ở trên lầu một mình, chắc chắn sẽ tịch mịch đi, nhất là con trai tuổi trẻ thế này.
Doãn Võ tự hạn chế, trên phương diện học tập thì trước nay không thế nào làm người ta nhọc lòng, thằng bé lại hiểu chuyện, trong sinh hoạt cũng không có làm gì để người ta quan tâm, cho nên bọn họ thật sự ít khi hỏi đến thằng bé, liệu đây có làm nó cảm thấy người nhà bất công, càng quan tâm Doãn Văn hơn chút không?
Có câu tục ngữ là “Đứa bé biết khóc có sữa ăn”, Doãn Văn hẳn là đứa bé biết khóc kia, đứa bé hiểu chuyện luôn dễ bị xem nhẹ.
Tuy trong nội tâm Diệp Tuệ cũng không có càng thiên vị Doãn Văn hơn chút nào, nhưng cô phải thừa nhận là tốn tâm tư với Doãn Văn hơn so với Doãn Võ rất nhiều, Diệp Tuệ nghĩ vậy, lại càng áy náy với Doãn Võ.
Doãn Võ không ở trong tiệm coi TV, thằng bé hẳn là về phòng rồi.
Diệp Tuệ lên lầu tìm cậu, vừa đi vừa cân nhắc tìm từ ngữ, làm sao mới có thể để Tiểu Võ mở rộng cửa lòng mà nói chuyện cho thật tốt với mình.
Anh cả không ở nhà, cửa phòng Doãn Võ là khóa lại, Diệp Tuệ gõ gõ cửa phòng, Doãn Võ ở bên trong hỏi: “Ai vậy?”
Diệp Tuệ nói: “Là chị, chị đây.
Tiểu Võ em ngủ rồi sao?”
Không bao lâu, Doãn Võ đi tới mở cửa: “Có chuyện à, chị?”
“Không có chuyện gì, chỉ là muốn đến trò chuyện với em.” Diệp Tuệ vào phòng Doãn Võ, mới nhớ tới mình đã rất lâu chưa từng tới đây, phòng biến hóa rất lớn, vị trí giường đổi hướng, bàn học cũng đổi vị trí, còn thêm một cái giá sách, trên đó xếp không ít sách, có một chút là sách giáo khoa của thằng bé, ngoài ra chính là sách mà Diệp Tuệ mua cho thằng bé, còn có một chút phỏng chừng là chính nó mua.
“Tiểu Võ, em đang làm gì đó?” Diệp Tuệ nhìn một vòng, cảm thấy cũng chỉ là cái phòng con trai đơn giản, có hơi hỗn loạn chút, nhưng còn không đáng ngại, ít nhất sạch sẽ hơn phòng Doãn Văn không ít.
Doãn Võ nói: “Đọc sách.” Cậu nói xong thì khép một quyển sách đang mở ở trên bàn lại, sau đó đè bìa sách ở phía dưới.
“Đọc sách gì đó?” Diệp Tuệ đi qua cầm lên xem một cái, thế mà là một cuốn 《 Anh hùng xạ điêu truyện 》, bìa sách đều sắp rớt ra, góc sách cũng cuốn lên, hiển nhiên là bị lật xem vô số lần.
Đây rõ ràng là sách lậu, bởi vì đầu năm nay sách Kim Dung còn chưa có chính thức tiến cử đâu.
Trên mặt Doãn Võ có chút khẩn trương, sợ chị mắng cậu, Diệp Tuệ thả sách xuống, cười nói: “Xem tiểu thuyết võ hiệp à, sách Kim Dung chị cũng từng đọc mấy cuốn, rất hay.”
Trên mặt Doãn Võ có rõ ràng có loại biểu cảm nhẹ nhàng thở ra, bình thường mà nói, loại sách này đều bị người lớn trong nhà định nghĩa là “Tà thư”, sách ảnh hưởng đến học tập, liệt vào **[*].
[*]: lúc mà mình cho hai dấu hoa thị như này nghĩa là bản bên trung cũng bị mất chữ luôn nhé, chắc bị phạm vào từ cấm gì đó mà bị mất chữ.
Diệp Tuệ ngồi xuống ghế, nói: “Em ngồi đi, Tiểu Võ, chúng ta đã lâu không trò chuyện rồi, hôm nay tùy tiện tâm sự đi, nói thoải mái, muốn nói cái gì cũng được.”
Doãn Võ ngồi xuống bên người, mũi chân vô thức quẹt qua quẹt lại, cúi đầu không nhìn Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ đánh giá em trai, tuy trông giống như đúc với Doãn Văn, nhưng mà khác biệt của hai đứa nó càng ngày càng rõ ràng, loại khác biệt này biểu hiện trên tính cách cùng khí chất, Diệp Tuệ cảm thấy, tuy Doãn Văn là một đứa thành tích đặc biệt nát, nhưng nó rất tự tin, cảm thấy chính mình rất ghê gớm, thành tích của Doãn Võ cao hơn của Doãn Văn một mảng lớn, nhưng mà thằng bé lại cứ lặng im không tiếng động như cũ, yên lặng ẩn giấu chính mình đi, thiếu mất tinh thần phấn chấn cùng trào dâng mà cái tuổi này nên có.
“Hôm nay chị là đến xin lỗi em, thật xin lỗi nhé, Tiểu Võ.” Diệp Tuệ mở miệng nói.
Doãn Võ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Tuệ, hiển nhiên không rõ vì sao Diệp Tuệ lại muốn xin lỗi cậu: “Chị, sao vậy?”
Diệp Tuệ nói: “Chị cảm thấy như này, chị quá bỏ bê em, không đủ quan tâm em.
Có phải em cảm thấy chị có chút bất công với em với Tiểu Văn không? Chị càng quan tâm nó hơn em một ít?”
Doãn Võ hơi chớp mắt, chậm rãi cúi đầu, không lên tiếng nữa.
Diệp Tuệ vừa thấy liền hiểu rõ, quả thế, trẻ con đều mẫn cảm, dù cho thằng bé không nói, thằng bé cũng có thể cảm thụ được.
Diệp Tuệ nói: “Thật ra thì Tiểu Võ, chị nói với em, so với Tiểu Văn, chị càng thích em hơn một chút, liệu em có cảm thấy chị đang nói dối không?”
Doãn Võ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tuệ, biểu cảm kia tựa hồ có chút nghi hoặc.
Diệp Tuệ cười: “Bởi vì em càng nghe lời càng hiểu chuyện nha, ai không thích đứa bé càng hiểu chuyện chứ? Em cảm thấy thầy em thích em hơn hay là Tiểu Văn?”
Doãn Võ nhướng nhướng mày, nhẹ nhàng gật gật đầu, tựa hồ cảm thấy lời chị nói có thể tin chút.
Diệp Tuệ nói: “Chị không phải cố ý xem nhẹ em.
Không biết em có từng nghe qua một câu như này chưa, ‘Đứa bé biết khóc có sữa ăn’, chính là nói rằng đứa nhỏ cứ yêu khóc nháo luôn có thể làm cho người lớn chú ý hơn, phải ôm nó một cái dỗ một cái.
Hiện tại dùng câu này để hình dung hai đứa đương nhiên đã không quá thích hợp, nhưng đạo lý vẫn là không khác mấy, Tiểu Văn nghịch ngợm gây sự, tính tình táo bạo, tính cách vội vàng xao động, lúc nào cũng có khả năng bị ba đánh rồi bỏ nhà đi, nếu như chị không nghĩ cách để nó học vài thứ nó thích một chút, phỏng chừng nó ngay cả sơ trung cũng không học xong, sau đó liền ra lăn lộn ngoài xã hội.
Lăn lộn ngoài xã hội cuối cùng sẽ thành cái dạng gì? Thời gian trước bắn chết một đám người như thế em cũng nghe nói rồi nhỉ, có người chính là nghĩ sai thì hỏng hết mà đi cướp mấy đồng tiền của người khác, kết quả bị phán tử hình.
Chị sợ Tiểu Văn cũng phạm lỗi như vậy, cho nên mới phá lệ để bụng nó một chút.
Em cũng không muốn nó cuối cùng biến thành như thế đúng không?”
Doãn Võ gật gật đầu, tháng trước xử quyết nhóm phạm nhân đánh nghiêm đầu tiên, phạm nhân tử hình còn bị áp đi dạo phố thị chúng, tuy bọn họ chưa từng xem, nhưng cũng nghe người lớn nói không ít.
Cậu biết chị nói đúng, bởi vì Doãn Văn từng nói không chỉ một lần là ảnh không muốn đi học, thậm chí ảnh còn rất bội phục những tiểu bá vương đầu đường kia, thấy người ta đánh nhau rất lợi hại, nếu như mặc kệ, chắc chắn Doãn Văn cũng sẽ trở thành một tên côn đồ.
Diệp Tuệ còn nói: “Chính Doãn Văn không biết cố gắng, thành tích lại kém, dựa vào đi học là không có