Lúc Diệp Tuệ gần ra cửa lại hỏi một câu: “Tiểu Võ, chị đáp ứng với Tiểu Văn nếu thi lên cấp 3 thì tặng nó một cây đàn ghi-ta, em thi lên cấp 3 có muốn cái gì không? Hoặc là chuyện gì muốn làm, chị có thể làm được thì cố gắng làm được thay em.”
Doãn Võ sửng sốt một chút, sau đó gãi gãi đầu, nói: “Em có thể đi Quảng Châu chơi hay không?”
Diệp Tuệ nghe thế thì nhe răng cười: “Có thể, đến lúc đó chị nghĩ cách, dẫn em tới Quảng Châu chơi mấy ngày.”
“Cám ơn chị!”
Lần nói chuyện này, Diệp Tuệ cũng không nghe được lời cô muốn biết từ chỗ Doãn Võ, hôm nay chủ yếu là chính cô đây tỏ thái độ, xem như là cho thằng bé một lời nhắc nhở, cho dù Doãn Võ thật sự yêu đương, hẳn cũng sẽ khá có chừng mực.
Nghỉ hè sang năm nhất định dẫn thằng bé đi Quảng Châu chơi một chuyến, yêu cầu này cũng không cao, hẳn là không khó để làm được, đến lúc đó nghĩ cách với anh cả là được.
Nhớ tới anh cả Diệp Chí Phi, trong lòng Diệp Tuệ còn có một loại cảm giác may mắn, anh ấy hẳn là đã tránh thoát một kiếp kia, bởi vì cách ngày hành hình đã từng kia đã qua đi 10 ngày, vận mệnh của anh ấy hẳn đã cải biến đi.
Đoạn thời gian kia, tối đến Diệp Tuệ cứ mơ thấy ác mộng, sợ Diệp Chí Phi lại phát sinh cái gì ngoài ý muốn ở Quảng Châu, nhưng lại không dám gọi anh về, cô sợ hãi đó một cái xoáy nước nuốt người, chỉ cần tới gần sẽ bị hút vào mất, cho nên tình nguyện anh cách cho thật xa ra.
Mãi cho đến điểm thời gian kia qua rồi, cô mới viết thư cho anh, bảo anh chọn mua hàng hóa về.
Chưa được 2 ngày, Diệp Chí Phi đã trở lại từ Quảng Châu.
Diệp Tuệ nhìn thấy anh cả, tảng đá trong long xem như đã rơi xuống, anh cả còn tốt đẹp đâu, lông tóc không tổn hao gì, để mấy thứ ác mộng cùng kẻ xấu kia đều gặp quỷ đi thôi.
Diệp Chí Phi nói hiện anh đang chuẩn bị đi xưởng in nhuộm hạ đơn đặt hàng, sáu tháng cuối năm là mùa thịnh vượng của xưởng in nhuộm, lại không chốt đơn đặt hàng nữa, chỉ sợ là không đuổi kịp ra hàng vào tháng Chạp mất.
Anh mang theo một ít mẫu in hoa về, để Diệp Tuệ tham mưu hỗ trợ chọn lựa, Diệp Tuệ chọn vài mẫu màu và hoa văn để anh ấy làm tham khảo.
Diệp Thụy Niên bảo trì trầm mặc với lần làm ăn nhuộm vải này của Diệp Chí Phi, chậm chạp không chịu tỏ thái độ, cái này không quá giống với lần bán vải trước đó, phí tổn rất cao, cái này ý nghĩa với phiêu lưu cũng liền lớn hơn nữa, này đây không có trên mấy chục ngàn đồng là không khởi động được.
Nếu mà lợi nhuận thì còn tốt, nếu không thuận lợi, gia sản của cả nhà đều đặt hết trên này, phải bồi bao nhiêu tiền a.
Diệp Tuệ hiểu băn khoăn của ba, dù sao thì chính sách còn chưa có hoàn toàn trong sáng hóa, bọn họ đều là người tới từ cái niên đại mẫn cảm kia, đặc biệt sợ các loại mũ chụp lên.
Nhưng mà làm ăn chính là chiếm trước tiên cơ cùng thị trường, nếu như mọi người đều ý thức được, thì tiền liền không dễ kiếm lời như vậy.
Hai anh em họ tốn 2 ngày mới thuyết phục được Diệp Thụy Niên, thật ra thì dù cho lỗ cũng không sợ, cái tiệm nhỏ trong nhà này còn mở, còn có một cái máy kéo đẻ trứng vàng, cuộc sống thế nào đi nữa cũng sẽ không kém hơn lúc trước.
Cũng chính là cái máy kéo này cho Diệp Thụy Niên tự tin, cho nên ông do dự mãi vẫn là đồng ý.
Trong nhà bắt đầu trù bị tiền cho Diệp Chí Phi, bởi vì chưa tới tháng 12 như Diệp Tuệ mong muốn, tất cả tiền cộng lại mới có 12.000, trong đó bao gồm cả 2000 đồng tiền cho vay không lãi.
Diệp Tuệ lại đi tìm Ngụy Nam vay tiền, vẫn là càng nhiều càng tốt, chia hoa hồng như trước đây vậy.
Ngụy Nam nghe xong tính toán của Diệp Tuệ, cũng không hỏi nhiều, nói tận lực hỗ trợ đi mượn trong nhà thêm chút, về phần chia hoa hồng, đến lúc đó cho một chút lợi tức cho ba mẹ anh là được, chính anh thì thôi đi.
Diệp Tuệ cũng không rối rắm vấn đề này, trước đó Ngụy Nam còn có 450 đồng tiền chia hoa hồng ở chỗ cô đây, đến lúc thật cần dùng tiền thì lại cùng đưa cho anh.
Ngụy Nam về nhà vay tiền ba mẹ, bởi vì lần trước cho không ít lợi tức, lần này ba mẹ Ngụy Nam xuất ra cơ hồ là tất cả tích góp là 1000 đồng tiền, chính Ngụy Nam nghĩ cách gom góp 500 đồng, tổng cộng đưa 1500 cho Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ biết bọn họ đã tận sức rồi.
Lưu Hiền Anh vì ủng hộ bọn họ, cũng lấy nhà ở nhà bà đi thế chấp, đến ngân hàng vay 2000 đồng.
Cho nên lần này xem như là đặt vào của nả trong nhà, còn thiếu cả mông nợ.
Diệp Chí Phi cảm giác áp lực trên vai lớn như núi, chỉ có thể thành công không thể thất bại, bằng không thì lại một mai trở lại trước giải phóng.
Diệp Tuệ từng suy xét tới phí tổn in nhuộm vải ở Quảng Châu sẽ khá cao, ít nhất thì phí vận chuyển đã không rẻ rồi, nếu như có thể in nhuộm ở bản địa hoặc là địa khu xung quanh, như vậy sẽ tiết kiệm không ít.
Nhưng mà loại ủy thác tư nhân này ở bên đây thao tác lên chỉ sợ là khá phiền toái, vẫn là ở Quảng Châu nơi kinh tế đi ở tuyến đầu thì thủ tục tương đối giản tiện hơn chút.
Diệp Chí Phi trở về ở mấy ngày, rồi lại vác cái túi căng phồng tiền đi Quảng Châu, lần này mang tiền nhiều hơn so mấy lần dĩ vãng nhiều, hơn 15.000 đồng, đánh cướp anh ấy, có thể trở thành một gã vạn nguyên hộ.
Có điều cũng nhờ chỗ tốt của đánh nghiêm, lực uy hiếp từ đám phạm nhân tử hình đầu tiên bị chấp hành kia không khác gì tạo một trận sóng thần ở khắp nơi trên cả nước, làm kinh sợ đại bộ phận những kẻ phạm pháp, trong lúc nhất thời các loại hoạt động phạm tội cũng đã biến mất rất nhiều, ra cửa nhưng lại an toàn hơn trước nhiều.
Trái tim cả nhà đều treo lên, mãi đợi đến khi Diệp Chí Phi gọi điện thoại từ Quảng Châu đến chỗ Ngụy Nam để báo bình an, lúc này mới yên long.
Hôm nay Diệp Tuệ làm xong thí nghiệm đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Du Thiên Hành gọi cô lại: “Diệp Tuệ, chờ một chút!”
Diệp Tuệ đứng lại: “Chuyện gì?”
Du Thiên Hành cho cô một tờ giấy: “Thành phố chúng ta muốn cử hành một cuộc thi cờ vây, phát thông báo cho trường chúng ta, cổ vũ người ham thích cờ vây đi báo danh tham gia.
Cậu hỏi nữ sinh lớp chúng ta chút xem có ai muốn tham gia thi đấu không.”
Diệp Tuệ cầm lấy bảng thông báo, xem một chút, trên đó quả nhiên viết “Cuộc thi cờ vây thành phố Nam Tinh lần thứ nhất”: “Tôi về hỏi giúp cậu một chút xem có ai báo danh tham gia hay không.
Trong nam sinh có ai báo danh không?”
“Tôi nè.” Du Thiên Hành cười hì hì, “Cầm kỳ thư họa tôi ít nhất vẫn là biết hai loại.”
“Trừ bỏ kỳ còn có cái gì?”
Du Thiên Hành nói: “Thư pháp.”
Diệp Tuệ cười giơ ngón cái lên: “Lợi hại! Cậu chơi cờ lợi hại cỡ nào?”
Du Thiên Hành nói: “Chưa từng tham gia thi đánh giá thăng cấp, tôi từng đánh với nghiệp dư cấp 2, chưa từng thua.”
“Ui, trình độ còn không tồi, quay đầu lại tôi dẫn em trai em gái tôi đến đánh 2 ván với cậu đi.” Miệng Diệp Tuệ đáp lời, trong lòng thì nghĩ, thì ra còn có thi