Tháng 9 này còn phát sinh một chuyện lớn, Ngụy Nam thông qua cuộc thi trong hệ thống công an, thi vào đại học Công An tiến hành học tập trong 2 năm thoát ly sản xuất.
Chuyện này anh đã chuẩn bị trong thời gian rất lâu, cuộc thi yêu cầu rất nghiêm cẩn, sau khi đi, chức vị tại đơn vị cũ phải tạm dừng, Ngụy Nam hiện tại xem như là nòng cốt của cục thành phố, lãnh đạo còn không nỡ thả người, anh mài rất lâu, trong cục mới đáp ứng thả người, điều kiện tiên quyết là sau khi hoàn thành học tập phải về đơn vị đi làm.
Ngụy Nam vốn cũng không tính đi chỗ khác, người nhà với người yêu đều ở Nam Tinh, anh chạy đi đâu nha.
Diệp Tuệ biết anh vẫn luôn đang nỗ lực vì chuyện này, Ngụy Nam đã thương lượng với cô trước rồi, anh cảm thấy chính mình cần tiến hành hệ thống học tập sâu vào một lần, mới có thể mà làm công tác hình trinh thật tốt, nhất là hiểu biết tại mảng tâm lý tội phạm này là hoàn toàn không hề đủ, anh cần tiến hành nghiên cứu toàn diện cẩn thận.
Lại có một chút tư tâm là, Diệp Tuệ là một sinh viên, bằng cấp của anh kém Diệp Tuệ quá xa, điều này làm cho anh áp lực có hơi lớn, hơn nữa bằng cấp cũng có hạn chế đối với sự phát triển tiền đồ tương lai của anh, cho nên anh nhất định phải cố gắng cải thiện một chút.
Ngụy Nam nghĩ kỹ rồi, Diệp Tuệ còn có 2 năm là tốt nghiệp, anh đi tiến tu 2 năm, sau khi trở về thì song phương đều xem như là việc học có thành tựu, vừa vặn có thể kết hôn.
Tuy phải chịu khổ tương tư nơi đất khách, nhưng nghĩ đến tương lai sáng ngời, đây là đáng giá.
Diệp Tuệ rất có thể lý giải tâm tình của Ngụy Nam, cho nên vào lúc Ngụy Nam đưa ra ý muốn tiến tu, cô cũng không có phản đối.
Lòng tiến tới cùng lòng sự nghiệp đúng là chỗ mị lực của một người đàn ông, tuy có chút luyến tiếc chia ly, Diệp Tuệ vẫn là tỏ vẻ ủng hộ, cô không thể để chính mình trở thành trói buộc của Ngụy Nam, là hùng ưng thì nên giương cánh đi bay lượn, giống như anh cả vậy, tuy anh ấy không học đại học, nhưng sự theo đuổi của anh trên hội họa vẫn luôn chưa từng ngừng lại.
Ngụy Nam khai giảng trễ hơn Diệp Tuệ, hôm anh đi ấy, Diệp Tuệ trốn tiết đi tiễn anh lên xe lửa, hai người từ biệt trên sân ga ồn ào.
Bình thường tuy cũng không thể thường thấy mặt, nhưng mà vào lúc nhớ tới người kia, liền có thể đi chỗ đó tìm anh ấy chờ anh ấy, hoặc là đột nhiên xuất hiện tại trường học hoặc là trong nhà, cho chính mình một kinh hỉ, về sau lại phải cách xa nhau mấy ngàn km, cũng không có điện thoại, chỉ có thể dựa vào hồng nhạn đưa tin.
Thương cảm bao phủ Diệp Tuệ, cô cúi đầu, sợ Ngụy Nam nhìn thấy vành mắt phiếm đỏ của mình.
Ba mẹ Ngụy Nam cũng đến tiễn anh, cái này đối với bọn họ mà nói là một chuyện tương đối khuây khỏa, trước kia Ngụy Nam không yêu học tập, trung học chưa học xong đã muốn đi làm lính, bây giờ lại chủ động tự học để thi đại học, cái này đối với ba mẹ làm giáo viên mà nói sao không đáng để cao hứng? Tuy Ngụy Nam nói không để ba mẹ đến tiễn, chính mình đã lớn thế rồi, lại thường xuyên đi công tác các nơi cả nước, còn làm công an nữa, có gì mà lo.
Nhưng Hà Ngọc Trân vẫn là kéo chồng đi cùng, đổ lại không phải là không yên lòng con trai, đây là việc vui mà, không đưa đến trường học được, nhà ga thì nhất định phải đi tiễn.
Ngụy Nam nghe ba mẹ dạy bảo xong, quay đầu nhìn Diệp Tuệ cúi đầu không nói chuyện, đưa tay đụng đụng vai cô, nói: “Tuệ Tuệ, không phải em mang theo máy ảnh sao? Chúng ta chụp một tấm ảnh chung đi, quay đầu lại em rửa thêm 1 tấm gửi cho anh.”
Diệp Tuệ ngẩng đầu lên, gỡ máy ảnh treo trên cổ xuống: “Em chụp một tấm cho anh với chú và cô trước đã đi.”
Ngụy Nam cười: “Được.” Vì thế nên gọi ba mẹ tới, mỗi tay ôm một người, một nhà ba người cười đến đặc biệt vui vẻ với ống kính, Diệp Tuệ nhấn màn trập nhớ kỹ một màn ấm áp này.
Ngụy Nam lại lấy máy ảnh qua dạy ba chụp ảnh thế nào, để cho ông ấy chụp một tấm ảnh chung cho mình với Diệp Tuệ.
Ngụy Quốc Thái là một người rất có ý tứ, tuy là lần đầu tiên cầm máy ảnh, nhưng một chút cũng không giống một tay mới, ông nhìn con trai với con dâu chuẩn trong ống kính, xuất ra cái bộ cái tịch như nhiếp ảnh gia trong tiệm chụp hình: “Ngụy Nam con hơi thấp chút, xuống chút nữa, đầu hai đứa tới gần một chút, kề sát một chút, cười một cái, ôi, được rồi, 3 2 1!” Tách một tiếng, để lại một tấm ảnh chụp chung trân quý.
Sau này Ngụy Quốc Thái mê mẩn chụp ảnh, trở thành nhiếp ảnh gia nghiệp dư, ông khoe tác phẩm xử nữ của mình với người ta vô số lần, nói ông là thiên phú trên vụ chụp ảnh, tấm ảnh đầu tiên đã chụp được có tiêu chuẩn như thế rồi.
Tấm ảnh chụp chung này của Ngụy Nam với Diệp Tuệ theo đám người nói thì đặc biệt giống ảnh kết hôn, hình ảnh rất đẹp, nam tuấn nữ mỹ, đương nhiên, đây vẻn vẹn là hiệu quả thể hiện ra từ trên ảnh, nếu như thật muốn hoàn nguyên hình ảnh chân thật của ảnh chụp, thì Ngụy Nam tuyệt đối là xuất ra kiến thức cơ bản của đứng tấn đó, nửa ngồi xổm xuống mới phối hợp được thân cao của Diệp Tuệ mà chụp ra tấm ảnh cùng khung đầu tiên này của hai người.
Xe lửa tới cùng vẫn là đến, Ngụy Nam mang theo hành lý chen lên xe, Diệp Tuệ trông thấy bóng dánh anh biến mất trong cửa xe, nước mắt không khỏi dũng mãnh vào hốc mắt, trước kia cô cứ cảm thấy rơi lệ khi đưa tiễn là cách nói khoa trương, nhưng thật sự đến chỗ cô rồi, nước mắt thật sự là không tự chủ được mà liền dũng mãnh xông ra.
Cô nhanh chóng cúi đầu lau khô nước mắt, lúc lại ngẩng đầu lên, thì trông thấy Ngụy Nam đưa đầu ra từ trong cửa sổ xe: “Được rồi, đều trở về đi.
Tuệ Tuệ, anh sẽ viết thư đưa cho em, chăm sóc tốt bản thân.”
Diệp Tuệ gật gật đầu: “Ừm.
Anh cũng chăm sóc tốt bản thân, đừng có mãi vì lên lớp với huấn luyện mà chậm trễ ăn cơm.”
Ngụy Nam cười, hành quân lễ: “Cẩn tuân ý chỉ của lãnh đạo!”
Xe chuyển động, Diệp Tuệ nhìn theo xe Ngụy Nam biến mất trong tầm nhìn, phiền muộn trong lòng bỗng chốc bị đường ray kéo ra dài ơi là dài, này đây vừa đi, ít nhất phải mấy tháng mới có thể gặp được.
Thư của Ngụy Nam còn chưa tới, Diệp Tuệ rửa ảnh chụp đi ra, chọn mấy tấm chuẩn bị gửi qua cho Ngụy Nam.
Bạn cùng