Bắc Kinh năm nay vô cùng lạnh, lúc bọn họ tới tuy không có đụng xuống tuyết, nhưng mà nhiệt độ ban đêm đều là âm mười mấy hai mươi độ, nhiệt độ không khí ban ngày cũng không cao hơn 0 độ, băng ở mặt hồ đã sớm kết rất dày, thành chỗ ăn chơi lý tưởng nhất của thanh thiếu niên Bắc Kinh thiếu phương thức giải trí khi hưu nhàn mùa này của niên đại này, người địa phương Bắc Kinh không có mấy ai không biết trượt băng.
Ngụy Nam cũng biết trượt băng, là học sau khi tới Bắc Kinh, trường học yêu cầu, mới học được không lâu, loại kỹ năng này ở phía nam tuy không cần sử dụng đến, nhưng ở phương bắc lại là vô cùng có khả năng dùng tới được.
Ngụy Nam là kiện tướng thể dục thể thao, học trượt băng thôi không nói chơi, một ngày liền biết, hai ngày đã liền trượt rất thuần thục.
Anh dẫn Diệp Tuệ tới trượt băng, một là chơi vui kích thích, hai là mới lạ, dù sao bên bọn họ kia là ngay cả tuyết cũng không xuống được mấy trận, cũng khỏi nhắc tới sân băng dày như này, anh thích trượt băng, cho nên muốn chia sẻ cái này cho Diệp Tuệ.
Diệp Tuệ thật đúng là không biết trượt băng, lúc cô tuổi trẻ còn chưa lưu hành trượt patin, sau này đầy thế giới đều lưu hành chơi patin, cô đã qua tuổi chơi cái này, nhưng mà con trai con gái chơi được vô cùng trôi chảy, cô chưa từng thử, lớn tuổi, sợ té.
Cho nên hiện tại cô vẫn là sợ té.
Chỗ Ngụy Nam chọn là sân trượt băng nổi tiếng Bắc Hải, đứng trên mặt hồ còn có thể trông thấy ngọn tháp trắng xinh đẹp trên đảo nhỏ ở giữa, làm người ta nhớ tới bài hát thiếu nhi nổi tiếng kia, đáng tiếc là giờ phút này không có sóng xanh dập dờn, không chèo thuyền nhỏ nổi, chỉ có mặt băng chói lóa dưới ánh mặt trời không có độ ấm vào đông, cùng với đám người trẻ tuổi cả trai lẫn gái gào thét mà qua trên mặt băng.
Vào lúc nghỉ đông, người rất nhiều, Diệp Tuệ hoài nghi tất cả người trẻ tuổi của Bắc Kinh đều chạy đến sân trượt băng này đây, khắp nơi đều là tiếng cười vui, tiếng kinh hô, đặc biệt giàu có sức sống thanh xuân.
Ngụy Nam thuê giày trượt băng cho cô thay, giảng giải động tác cần thiết cơ bản cho cô.
Sau đó đỡ hai cái cánh tay khuỷu tay cô, đỡ cô chậm rãi đứng lên: “Đừng sợ, từ từ đứng lên, đứng thành hình chữ V.”
Diệp Tuệ run lẩy bẩy đứng lên, biểu cảm trên mặt rõ ràng rất khẩn trương, cô lộ ra một nụ cười tươi khó khăn với Ngụy Nam, Ngụy Nam cười với cô: “Không tệ, hai chân tách ra một chút, thả lỏng một chút, theo anh nào.” Ngụy Nam nới khuỷu tay Diệp Tuệ ra, đứng bên người cô, đưa tay phải ra dắt tay trái của cô, đây đại khái cũng có chút tư tâm của Ngụy Nam ở đây, ở nơi công cộng khác mà dắt tay bạn gái có khả năng sẽ chọc người ta nói nhảm, nhưng mà trên sân trượt băng thì đây lại là động tác quá đỗi bình thường, dạy trượt băng nào có thể không dắt tay chứ.
Ngụy Nam chậm rãi đi lại về phía trước, đeo giày trượt băng mà vẫn như giẫm trên đất bằng như trước, Diệp Tuệ được anh dẫn mà bị động trượt về phía trước, bởi vì chân là đứng hình chữ V, cô không dám nhấc chân, hai cái chân cứ theo lực quán tính mà càng chia càng rộng, cả kinh đến cô há mồm kêu to lên.
Ngụy Nam cúi đầu nhìn một cái, nhịn không được mà cười ra tiếng: “Nhấc chân đi nha.”
Diệp Tuệ còn chưa kịp nhấc chân, người đã bởi vì vấn đề trọng tâm mà ngã ngồi trên đất, sợ tới mức cô phát ra tiếng “A ——“ hoảng sợ.
Ngụy Nam phát hiện không thích hợp, nhanh chóng đưa tay giữ lại, ôm ngang Diệp Tuệ lên, đeo cô lên người mình, khẽ cười ra tiếng bên tai cô.
Diệp Tuệ cảm thấy mặt mũi đều sắp mất hết, tựa đầu chôn trên cánh tay Ngụy Nam, không mặt mũi gặp người.
Trước giờ Ngụy Nam chưa từng thấy Diệp Tuệ ngốc nghếch như vậy, cảm thấy đặc biệt đáng yêu, cũng không nóng nảy, nhẫn nại mà dạy.
Diệp Tuệ rốt cuộc căng dũng khí lên nhấc chân mà đi, bởi vì cô nghe thấy một người dạy một đứa bé học trượt băng kế bên nói: “Ai học trượt băng cũng phải té mấy bận, cái này gọi là giao học phí, té nhiều mấy lần liền biết.” Diệp Tuệ khẽ cắn môi, cảm thấy té liền té đi, dù sao thì mùa đông mặc nhiều, hẳn là không té hư được.
Cô chậm rãi đi trên mặt băng dưới sự dẫn dắt của Ngụy Nam, phát hiện cũng không khó như tưởng tượng, chỉ có hai mảnh lưỡi trượt mong mỏng như vậy, thế mà cũng có thể đi được vững vàng, thật sự là rất thần kỳ.
Ngụy Nam cười: “Có phải cũng không có khó như tưởng tượng hay không, rất dễ đi.”
Diệp Tuệ có chút hưng phấn mà gật đầu, học được một kỹ năng mới, luôn làm cho người ta vui vẻ.
“Chơi vui chứ?” Ngụy Nam hỏi.
“Ừm.”
“Vậy giờ chúng ta đi nhanh chút, anh dẫn em trượt, em nhớ phải nhấc chân đuổi kịp là được.” Ngụy Nam nói.
Diệp Tuệ có chút sợ hãi, cũng có chút chờ mong, cô cũng muốn rong ruổi trên mặt băng giống như những người khác vậy, cái loại cảm giác ấy hẳn phải đặc biệt đỉnh đi.
Dưới chân Ngụy Nam tăng tốc độ nhanh hơn, Diệp Tuệ được anh dắt, hết thảy trước mắt trôi qua với tốc độ nhanh hơn, hô hấp cô nhanh hơn, tim cũng đập nhanh hơn, bên tai nghe thấy tiếng gió, cô cảm thấy mình như bay lên trên mặt băng, cái loại cảm giác này thật sự là rất kích thích chơi rất vui.
Ngụy Nam dẫn cô trượt một vòng lại một vòng, cuối cùng chậm lại: “Giờ chính em trượt đi, anh chụp ảnh cho em.” Nói xong thì từ từ thả lỏng tay mình ra.
Cảm giác khẩn trương lại tới nữa, Diệp Tuệ phảng phất trẻ nhỏ học đi bị mất chỗ dựa, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hoảng, không đi được mấy bước, liền bổ nhào xuống đất, may mà mặc dày, trên tay đeo bao tay bông, trừ hơi ê ẩm, thì thật ra còn tốt.
Ngụy Nam cười ha hả đi tới, ôm cô đứng lên: “Quên đi, vẫn là anh dẫn em trượt đi.”
Diệp Tuệ nói: “Không cần, anh đi trượt đi.
Em ở bên cạnh đỡ lan can tự mình học một lát.”
Ngụy Nam không chịu đi, anh cố ý đi ra bồi bạn gái, nào có thể ném cô xuống: “Anh ở đây với em.”
“Em còn chưa từng thấy anh trượt, anh đi trượt cho em xem.
Đi nha!” Diệp Tuệ đẩy anh ấy một chút, cô cũng muốn xem tư thế rong ruổi mạnh mẽ oai hùng của Ngụy Nam trên băng, “Đưa em máy ảnh, em chụp cho anh.”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Ngụy Nam tháo máy ảnh vẫn luôn treo trên cổ mình xuống, treo vào trên cổ Diệp Tuệ, giơ ngón cái với cô, sau đó lui lại soái khí mà trượt ra.
Diệp Tuệ nhanh chóng giơ máy ảnh lên chụp ảnh cho anh ấy, Ngụy Nam tao nhã xoay người, bắt đầu trượt về phía trước, anh chắp tay sau lưng, hai chân dùng sức đạp mặt băng, lấy tư thế cực kỳ chuyên nghiệp rong ruổi trên mặt băng, Diệp Tuệ nhìn xem mà mặt mũi sùng bái, cô nắm chắc thời gian lúc Ngụy Nam tới gần mình, chụp được một mặt soái khí nhất của anh.
Diệp Tuệ vừa đỡ lan can chậm rãi trượt, vừa bớt chút thời gian ngắm nghía tư thế oai