Trước lúc nghỉ đông tiến đến, viện trưởng Vương liên hệ kỳ viện Trung Quốc, báo một lớp huấn luyện trong ngày nghỉ cho Tiểu Tuyết, đây là Tiểu Tuyết chủ động yêu cầu, cô bé là chí tất phải được đối với cuộc thi định cấp sang năm, muốn đạt được huấn luyện càng cao cấp.
Ở kỳ viện Nam Tinh, trừ bỏ viện trưởng Vương, cô bé đã không tìm thấy đối thủ, mà viện trưởng Vương cũng không có khả năng mỗi ngày đều bồi cô bé chơi cờ, rất nhiều lúc cô bé đều là tự chơi cờ với bản thân.
Viện trưởng Vương xem như là tận tâm tận lực, tận khả năng sáng tạo điều kiện tốt nhất vì cô bé.
Kỳ viện Trung Quốc ở Bắc Kinh, đường xá xa xôi, học phí, tiền sinh hoạt với lộ phí đều không rẻ, gia đình bình thường thì dù cho muốn bồi dưỡng một kỳ thủ như vậy cũng có chút không đủ sức, cũng may Diệp gia không thiếu tiền, Tiểu Tuyết muốn học, trong nhà là ủng hộ vô điều kiện.
Đương nhiên vẫn là Diệp Tuệ đi cùng Tiểu Tuyết tới Bắc Kinh, lần này thầy không đi, chỉ có hai chị em, người trong nhà đều lo lắng, phải có con trai đi cùng mới an toàn, Doãn Văn ồn ào muốn đi, Doãn Võ thì lại không có yêu cầu muốn đi mãnh liệt.
Diệp Tuệ cũng không lo lắng an toàn, trên xe lửa vẫn là rất an toàn, trị an của Bắc Kinh chắc chắn là tốt nhất cả nước, lại nói, còn có Ngụy Nam ở Bắc Kinh đó, có điều cô vẫn là đồng ý để Doãn Văn đi cùng, đổ lại không phải là cần người làm bạn, mà là cảm thấy sở thích kiểu của Doãn Văn đây, liền cần nghe nhiều hiểu rộng, đi ra đường nhiều chút là có lợi, Bắc Kinh là kinh đô văn hóa nghệ thuật, đi cảm thụ bầu không khí một chút cũng rất tốt.
Thời gian đã tiến vào tháng Giêng năm 1986 dương lịch, lúc lạnh nhất trong một năm, có điều ở Nam Tinh còn không có cảm giác đặc biệt rõ ràng.
Năm nay Diệp Chí Phi trừ bỏ in vải, còn đặt một số lượng lớn áo len dệt kim ở một nhà xưởng dệt len ở Đông Hoàn, bởi vì anh phát hiện người bên Quảng Châu giờ đã lưu hành mặc áo len dệt máy, mà không phải mặc áo len tự đan, bởi vì đường may của dệt máy đều đặn, còn có hoa văn xinh đẹp, màu sắc cũng đa dạng, trông phải phong cách Tây nhiều lắm.
Mùa đông ở Nam Tinh không sai biệt lắm là cũng một hai cái áo len thêm cái áo khoác dày là có thể qua mùa đông, anh cảm thấy áo dệt kim ở Nam Tinh nhất định có nguồn tiêu thụ rất tốt.
Giá của một chiếc áo dệt kim là tương đương với phí dụng cần để đan một cái áo len, nhưng mà nó lại tiết kiệm thời gian rất lớn.
Nói như vầy, người phụ nữ khéo tay đan một cái áo len cần ít nhất mười ngày nửa tháng, tốc độ chậm, thì một cái mùa đông cũng chưa hẳn đã có thể đan được một chiếc, giờ có áo len xinh đẹp có sẵn, giá cũng không đắt, ai không nguyện ý mua nha.
Cho nên mùa đông năm nay, thành phố Nam Tinh lưu hành áo len dệt kim xinh đẹp.
Diệp Tuệ phát hiện khứu giác thương nghiệp của anh cả đã rất mãnh liệt, người quả nhiên vẫn là cần rèn luyện một cách thích hợp.
Diệp Tuệ với Tiểu Tuyết liền mặc áo len dệt kim Diệp Chí Phi mang về từ Quảng Châu lên Bắc Kinh.
Diệp Tuệ sớm đã biết được trình độ rét lạnh của mùa đông Bắc Kinh từ chỗ Ngụy Nam rồi, sớm đã làm công tác chuẩn bị, đuổi kịp làm một chiếc áo bông dày cho chính mình với Tiểu Tuyết, Doãn Văn là lâm thời quyết định đi, không có chuẩn bị áo bông, Diệp Chí Phi liền để cậu chàng lấy áo khoác quân đội mà anh mang về từ bộ đội.
Cho dù chuẩn bị coi như đầy đủ, nhưng sau khi đến Bắc Kinh xuống xe lửa rồi bọn họ vẫn là đông lạnh tới run lẩy bẩy, đều có thể nghe thấy tiếng răng trên răng dưới va chạm vào nhau, cũng may mà vào trong nhà liền ấm áp, có máy sưởi.
Ngụy Nam biết được bọn họ muốn tới, nên để Diệp Tuệ gọi điện trước để anh xác định chắc thời gian của xe lửa, anh xin phép với trong trường rồi lại đi đón bọn họ.
Gặp mặt, Diệp Tuệ nhìn Ngụy Nam đội mũ bông quân đội, mặc áo choàng quân đội võ trang hạng nặng, liền không nhịn được mà cười, ngay sau đó, Ngụy Nam liền hái mũ mình xuống, úp vào trên đầu Diệp Tuệ: “Đội vào!”
Diệp Tuệ đỡ đỡ cái mũ che mất mắt: “Em không đội, để Tiểu Tuyết đội đi.”
Tiểu Tuyết rụt cổ, lớn tiếng nói: “Em không đội, em có khăn quàng cổ!” Tiểu Tuyết thật là có khăn quàng cổ, là Tiểu Vũ đan, năm trước 《Bến Thượng Hải》 phát sóng, toàn dân đều dấy lên làn sóng sôi nổi dệt khăn quàng trắng, Tiểu Vũ bình thường không có hứng thú với cái này chẳng biết thế nào lại hùa theo phong trào, dệt một cái khăn quàng cổ trắng, vốn muốn dệt cho chị với em mỗi người một cái, kết quả Diệp Tuệ nói chỗ bọn họ không xài được, chính cô trước nay cũng chưa từng mang, lần này Tiểu Tuyết lên Bắc Kinh, nhưng lại vừa khéo dùng tới.
Ngụy Nam nói: “Em cứ đội đi, ấm áp mà.”
“Đúng vậy, có sự quan tâm ấm áp của anh Ngụy Nam trên mũ.” Doãn Văn cũng vui đùa nói.
Diệp Tuệ giơ tay phát em trai một cái, đỡ mũ ngay ngắn lại, còn đừng nói, mũ tuy xấu chút, nhưng mà thật sự rất ấm áp.
Ngụy Nam nhận lấy túi xách trong tay cô: “Đi thôi, dẫn bọn em đi ngồi xe.”
Tuy Diệp Tuệ cũng tìm được chỗ, nhưng mà có người tới đón đương nhiên là tốt nhiều, dù sao cô cũng không quá quen thuộc với Bắc Kinh, chỉ từng đến du lịch 2 lần, còn là Bắc Kinh của thế kỷ 21, hoàn toàn không giống với Bắc Kinh của những năm 80 của thế kỷ 20.
Bắc Kinh của niên đại này, hết thảy đều có vẻ phong cách cổ xưa cũ kỹ, khắp nơi là ống khói cao lớn san sát, quay cuồng khói đặc dưới trời xanh, là tiêu chí phồn thịnh của nhà xưởng Bắc Kinh, sau này theo kinh tế phát triển, cái nhà xưởng này đều bị rút ra ngoài hết, trước giờ Diệp Tuệ chưa từng thấy bất kỳ một cái ống khói nào như vầy.
Bọn họ đi kỳ viện báo danh trước, lại đi vào nhà khách của kỳ viện mở hai phòng ở trọ.
Tiểu Tuyết đông lạnh đến đều ít nói, vừa vào phòng liền vui vẻ, vừa ra khỏi cửa liền theo bản năng mà kháng cự.
Doãn Văn cõng đàn ghi-ta của cậu chàng tới, vốn là lòng tràn đầy chờ mong, kết quả bị nhiệt độ không khí âm mười mấy độ đông lạnh đến cứng cả người, nào còn có thể hoạt bát nổi chứ.
Diệp Tuệ nhìn bộ dáng mấy đứa nó mũi thì hồng hai mắt đăm đăm, không khỏi cảm thấy buồn cười, chờ thích ứng lại mới có thể có chuyển biến tốt.
Ngụy Nam nhanh chóng dùng thức ăn để điều động tính tích cực của bọn họ, dẫn bọn đi ăn vịt nướng Bắc Kinh nổi tiếng, vịt nướng gỗ cây ăn quả 8 đồng tiền một suất, còn có thể ăn hai kiểu.
Vịt nướng tại chỗ được cắt thành lát thịt vịt mỏng manh, dùng bánh lá sen bọc lấy thịt vịt, đầu hành với củ cải que mà ăn, vừa thơm lại giòn, xương vịt thì nấu canh, mùa đông uống hai chén, thật sự là ấm lòng ấm dạ dày, lợi ích thực tế lại chú ý.
Lần trải nghiệm ăn vịt nướng này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Doãn Văn và Tiểu Tuyết.
Doãn Văn rất thích ăn vịt nướng, cậu chàng ăn nhiều nhất, ăn xong còn không quên vỗ cái bụng tán thưởng: “Người Bắc Kinh thật hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể ăn được vịt nướng.”
Ngụy Nam không nhịn được cười: “Ai mà ăn vịt nướng mỗi ngày nổi chứ hả? Anh đây vẫn là lần đầu ăn đó.” Hiện