Mười Ngón Tay Đan Xen
Diệp Thanh Thành trước bữa cơm trưa liền trở lại, Cố Noãn Phong đang tựa ở trên ghế nghỉ ngơi vừa ăn đồ ăn vặt Diệp Thanh Thành tối hôm qua mua cho nàng vừa xem ti vi.
"Thanh Thành, thị sát kết thúc rồi sao?" Cố Noãn Phong vui vẻ cầm lấy khăn giấy, tay còn chưa kịp lau, liền nhảy lên hướng hắn chạy tới.
"Ừ, anh đi ra ngoài em có ngủ tiếp một lát không?" Diệp Thanh Thành cởi áo khoác, tiếp đó liền cầm khăn giấy trên tay nàng giúp nàng lau tay, sờ thâyd bàn tay nhỏ bé không quá lạnh.
"Không có, à còn có Lệ Na bảo em báo cho anh biết chị ấy đi về trước."
"Ừ, lạnh không?" Diệp Thanh Thành đem khăn giấy ném vào trong thùng rác, tiếp đó cầm lấy tay nàng hôn một cái.
"Trong phòng mở điều hòa, em không lạnh."
Diệp Thanh Thành trông thấy cái cốc ở trên bàn trà còn đọng chút nước đường đỏ, vui vẻ nhéo nhéo má Cố Noãn Phong: "rất ngoan ngoãn nha, biết tự đung nóng lại uống."
Cố Noãn Phong cười trả lời: "Không phải là tại anh trước khi đi nói đi nói lại yêu cầu em phải uống sao? Nên biết em chính là đứa bé ngoan phi thường biết nghe lời."
Diệp Thanh Thành cúi đầu cười, cái trán dán lên trán nàng, chóp mũi cọ cọ chóp mũi của nàng, hương vị sủng ái không cần nói cũng biết: "anh đương nhiên biết rõ bảo bối nghe lời nhất, như vậy hiện tại nên thay đổi y phục đi ra ngoài ăn cơm trưa."
Dịu dàng ôm lấy nàng ngồi đến bên giường, hắn từ trong tủ quần áo lấy quần áo của nàng ta đặt ở trên giường.
Cố Noãn Phong mới cởi áo ngủ được một nửa, chu đôi môi hồng phấn nói: "Thanh Thành, hình như ngoại trừ đồ ngủ ra em đều đã quên rất nhiều thứ không mang tới." Bình thường có Diệp Thanh Thành chăm lo cho cuộc sống của nàng, nàng phát hiẹn ra kỹ năng sống của mình bị thoái hóa không ít, chẳng hạn như tất, nàng lại quên không mang.
"Không có vấn đề gì, thiếu cái gì chúng ta ăn cơm xong sẽ đi mua." Diệp Thanh Thành ánh mắt ôn nhu giống như gió thổi lất phất vào nội tâm Cố Noãn Phong. Tay của hắn cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt giúp nàng cởi áo ngủ ta: "Cái gì đều đã quên cũng không có vấn đề gì, chỉ cần em đang ở đây thì tốt rồi."
Hắn cầm lấy áo lông giúp nàng mặc vào: "Biết không, có đôi khi anh quá nhớ em, thực hi vọng em có thể biến thành cô nương ngón cái trong đồng thoại, như vậy anh có thể đem em cất vào trong túi áo, không cần lo lắng ngày nào đó em sẽ không còn ở bên anh."
"Em không đổi thành cô nương ngón cái cũng sẽ ngày ngày dán chặt lấy anh, chỗ nào có anh thì em sẽ ở đó." Cố Noãn Phong nghịch ngợm lấy hai tay ôm eo Diệp Thanh Thành, dùng lực kéo hắn lại gần, "Anh xem, bây giờ chúng ta không phải là dán ở cùng một chỗ sao?"
Diệp Thanh Thành bị nàng dùng lực, lúc đầu sức nặng thân thể còn dồn vào đôi chân, nhưng khi hương thơm mê người theo trên người nàng xuyên thấu qua cánh mũi chui vào ót, khí lực ở chân hắn lập tức yếu đi, sức nặng cả cơ thể đều áp xuống người nàng, đem nàng bổ nhào lên trên giường.
"A - -" đột nhiên bị ngửa mặt về phía sau, còn có sức nặng áp ở trên người tăng lên, Cố Noãn Phong không khỏi lên tiếng kinh hô, thanh âm không quá lớn, nghe liên tục lại giống tiếng thân ngâm.
"Noãn Phong, phỏng đoán em chính là người chuyên môn đến khảo nghiệm tự chủ của anh..." Giọng nói của Diệp Thanh Thành mơ mơ hồ hồ, cánh môi cực kỳ nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc của nàng.
Hắn đời này tất cả sự tự chủ phỏng đoán cũng đều phải dùng ở trên người của nàng, bất quá loại cảm nhận khó chịu lại xen lẫn ngọt ngào vô tận này hắn trái lại vui vẻ chịu đựng.
"Hãy để cho em tự mình mặc đi." Cố Noãn Phong phát giác được Diệp Thanh Thành hô hấp không vững vàng, nàng dùng bàn tay nhỏ bé lo lắng cắm xuyên vào trong mái tóc ngắn của hắn, "Kỳ thật, rm không phải cố ý."
"Vậy bao giờ thì em là cố ý?" Gặp phải nàng, có tự chủ khá hơn nữa cũng sẽ bị sụp đổ, quân lính tan tác.
Diệp Thanh Thành chôn ở trong mái tóc của nàng, hôn mạnh thêm vài phần, Cố Noãn Phong cảm nhận thấy loại nhiệt độ đốt người này trên da đầu, nóng hừng hực, lại càng ngứa ngáy thêm.
"Noãn Phong, bây giờ em đã đói bụng chưa?"
"Hả?" Lúc này hỏi cái vấn đề không liên quan này làm gì, tư duy của Thanh Thành của nàng lạc đi đâu rồi, Cố Noãn Phong tiếp tục dùng ngón tay chải chải tóc của hắn, "Không đói bụng, vừa rồi đã ăn vật rất nhiều đấy."
"A - -" Diệp Thanh Thành kéo dài âm cuối, lập tức môi của hắn liền dọc theo mái tóc Cố Noãn Phong hướng sang phía tóc mai, kéo dài đến gò má, "Vậy chúng ta cũng không cần vội, hay là để anh giúp em từ từ mặc quần áo đi."
Môi Diệp Thanh Thành tỉ mỉ ở mỗi một khối trên da thịt trên gương mặt nàng đều lưu lại dấu vết thể hiện hắn đã đi qua, hôn không quá nồng nàn, lại quá dịu dàng thắm thiết.
Hôn đến khóe miệng Cố Noãn Phong, Diệp Thanh Thành cố ý hít hà, nhẹ nhàng hôn: "Cái miệng nhỏ nhắn nếm vào thực ngọt, cho anh xem xem là hương vị gì? Ừm, có vị ô liu, còn có..."
Đôi mắt Diệp Thanh Thành sáng lóng lanh, hai tay chống đỡ thân thể, xuất thần nhìn xem đôi môi Cố Noãn Phong ở dưới thân bị hắn hôn đến hồng diễm diễm. Đôi mắt như Hắc Diệu Thạch trở nên bắt đầu mê ly, nóng bỏng.
"Còn có cái gì?" Ánh mắt của hắn khiến toàn thân nàng nóng lên, hụt hơi nóng mặt.
"Còn có hương vị của anh."
Như báo săn nhào tới món ăn mỹ vị, Diệp Thanh Thành nửa quỳ lại cúi người lần nữa, lưỡi cường hãn xông vào phần môi ấm áp ngọt ngào của nàng, một hồi lcàn quấy, liếm qua mỗi một tấc da thịt bên trong miệng nàng, cuối cùng quấn lấy lưỡi của nàng, dây dưa không tha, thỉnh thoảng còn liếm cắn, mút hút. Rõ ràng đói khát khó nhịn, lại vẫn phải liều mạng đè ép tính tình, từ từ dụ hoặc nàng.
Đầu óc Cố Noãn Phong thoáng hiện lên ánh dáng trắng loá, thì ra là tư duy của Thanh Thành không phải bị trì trệ, mà là hắn nảy ra ý xấu. Chỉ cảm thấy nụ hôn của hắn đột nhiên thay đổi không còn nhẵn nhụi ôn nhu như lúc trước mà trở nên bá đạo hung hãn, dưới thế công mãnh liệt nàng chỉ có thể thở gấp, không đường để chạy.
"Anh muốn... Bảo bối, để cho anh sờ một chút." Âm thanh của Diệp Thanh Thành dính vào ám ách động tình, bàn tay quen thuộc chạy vào trong áo nhung dê của Cố Noãn Phong, dán lên hoa văn da thịt tận tình vuốt ve, từng đợt rất nhỏ giống như tia lửa điện, từ đầu ngón tay của hắn nhanh chóng kích khởi, lan tràn đến toàn thân Cố Noãn Phong.
"Thanh Thành, Thanh Thành - -" Cố Noãn Phong khó kìm lòng nổi run lên, toàn thân đều nổi lên từng đợt cảm giác buồn buồn ngứa, nàng thả lỏng thân thể, tay vô lực nhốt chặt cổ của hắn, muốn tìm kiếm một nơi chống đỡ.
"Đừng sợ, anh đang yêu em - - "
Áo ngực sớm đã bị