Lục Bạch Y ôm lấy cô. Lúc say cô thật giống như bé mèo hoang nhiễu loạn.
Lục Bạch Y bế Tiểu Lăng định quay người đi.
Âu Thái Thần khẽ ngây người vài giây xong vội lên tiếng.
"Anh họ, anh định đưa cô ấy đi đâu. Hai người có quen biết sao".
Lục Bạch Y khẽ quay người nhìn Âu Thái Thần. " Ý kiến".
Âu Thái Thần xua xua tay, lắc đầu lia lịa. Anh nào dám chứ, có cho tiền anh cũng không dám.
"Từ nay cấm quá thân thiết với cô ấy".
Lục Bạch Y nói.
Âu Thái Thần:"...".
Bất chợt Tiểu Lăng vươn hai tay sờ sờ khuôn mặt đẹp của Lục Bạch Y. Ánh mắt của cô long lanh mờ mờ, khuôn mặt đỏ bừng si mê nhìn Lục Bạch Y.
"Đẹp quá, Bạch Y thật đẹp. Thật muốn gả cho người".
Âu Thái Thần: "..."
Đù, tình huống gì đây. Âu Thái Thần một lần nữa cạn lời. Trong lòng anh có chút đố kị.
Quen biết nhau lâu như thế cô cũng chưa từng khen anh đẹp.
Đã vậy bây giờ còn bị anh họ mê hoặc, muốn gả đi nữa.
Thật tức chết anh mà.
Lục Bạch Y dáng vẻ hài lòng khẽ mỉm cười yêu nghiệt, ôm cô gái nhỏ trong vòng tay mình. Tùy ý để cô sờ rồi ung dung bước ra về.
Âu Thái Thần thất hồn vía. Móa, anh họ cười kìa, thật sự cười kìa. Thật đẹp trai, muốn chụp hình quá đi mất.
(Anh có tiền đồ không hả?).
Âu Thái Thần suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng nhớ. Tiểu Lăng từng nói.
"Đẹp cũng không bằng anh ấy".
Chắc chắn là nói anh họ rồi. Ngay cả Âu Thái Thần cũng phải công nhận điều đó. Thế nên đó là lí do anh không muốn đụng phải Ma Vương đó.
Âu Thái Thần bực dọc, phủi đít ra thanh toán.
"Không cần thanh toán, Ngài Lục đến là vinh dự của chúng tôi".
Âu Thái Thần bất đắt dĩ. Đúng là anh họ có khác.
_________________
Bên ngoài.
Lục Bạch Y đặt Tiểu Lăng ngồi vào trong xe nhẹ nhàng. Thế nhưng cô không chịu buông anh ra.
Lục Bạch Y mặt nghiêm nghị nhưng giọng rất dịu dàng mắng yêu cô.
"Ngoan, đừng nhiễu. Hôm nay em thật quá hư. Đáng bị đánh đòn".
(Anh dám đánh chị hơm><).
Bị mắng. Một cô gái nào đó tủi thân.
Mắt đỏ hoe, miệng chúm chím lại. Trưng ra vẻ mặt đáng thương.
"Hức, Đại Ma Vương đáng sợ. Không thích".
Lục Bạch Y:"...".
Thì ra lúc say rượu em lại tùy ý như vậy. Không hề ý thức được những hành động của mình.
Lục Bạch Y xoa đầu
cô.
"Ngoan, tôi sẽ không đánh em".
Bất chợt cô gái ngang ngược nào đó vươn nanh vuốt cắn vào tay Lục Bạch Y một cái. Ánh mắt có ý cười.
"Anh đánh tôi, tôi liền cắn".
Quả là mèo hoang nhỏ.
Lục Bạch Y sắc mặt không đổi. Chỉ thấy cô gái của anh đáng yêu chết đi được.
Quậy một hồi cuối cùng Tiểu Lăng cũng lăn quay ra ngủ say. Lục Bạch Y nhìn cô mỉm cười cưng chiều. Cô gái của anh quả nhiên dỗ dành không dễ.
Vậy nên anh phải dành cả cuộc đời để cưng chiều em rồi.
__________________
Dạ Vương Đế.
Thấy xe thiếu gia về, quản gia đã đứng trước nghênh đón.
"Thiếu gia, cậu về rồi".
Lục Bạch Y khẽ gật đầu rồi đưa chìa khóa xe cho quản gia. Còn anh thì bế cô đi vào.
Quản gia nhìn theo lưng của Lục Bạch Y, tỏ vẻ khá hài lòng.
Lúc trước ông có hơi đề phòng. Bởi vì Lục gia danh giá, sẽ không ít cô gái tham lam. Nhưng nhìn thấy sự cưng chiều của thiếu gia dành cho Tiểu Lăng thì trong lòng ông đã yên tâm.
Thiếu gia đã chọn thì không có chuyện sai. Với lại Tiểu Lăng để lại cho ông ấn tượng khá tốt.
Trong nhà.
Lục Bạch Y đặt cô trên giường. Đôi tay sờ lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Thế mà nhanh chóng đã bị cô gái nào đó ôm chầm lấy.
Lục Bạch Y cười khổ. Ngủ rồi mà còn quậy thế này.
Anh ôm lấy cô, lấy thân mình làm điểm tựa cho cô. Tiểu Lăng cứ thế mà ngủ ngon lành.
Trong giấc mơ cô có cảm giác mình đang nằm trên một đồng cỏ ấm áp.
Bàn tay khẽ sờ, cảm nhận có một sự săn chắc mê người. Cô gái cứ thế mà sờ loạn.
Thấy hành động của cô, Lục Bạch Y tâm trạng vui vẻ.